Lạc Di phản ứng cực nhanh, hóa ra đây là người chào hàng: "Chủ ư? Là tư nhân mở à?"
Đầu năm nay, các khách sạn đều do nhà nước mở, cần phải cầm thư giới thiệu để nhận phòng.
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, đánh trống lảng, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Tôi đảm bảo rẻ hơn khách sạn nhiều, cũng gần đây thôi, không xa đâu.”
Ngô Tiểu Thanh đang chuẩn bị mở tiệm, cảm thấy rất hứng thú với điều này: "Hiện nay tư nhân được phép mở tiệm rồi sao? Không bắt à?"
Một năm gần đây, huyện của bọn họ lập thêm nhiều sạp hàng, nhưng thường xuyên trốn Đông trốn Tây, không có quầy hàng cố định.
Làm ăn tư nhân vẫn bị coi là đầu cơ trục lợi, không biết tình hình ở thủ đô thế nào.
Người đàn ông nói: "Yên tâm, phía trên chúng tôi có người."
Giọng điệu tự cho mình lợi hại này khiến Lạc Di thích thú, hỏi rất nhiều vấn đề, cô dùng kỹ năng đặt câu hỏi sâu sắc, lột sạch ngọn nguồn từ đối phương.
Hóa ra là mở khách sạn tư nhân tại nhà, vì mới khai trương, chưa buôn bán nhiều, nên mới đến nhà ga kéo khách.
Hắn chuyên chọn phụ nữ và trẻ em ở nơi khác tới, ít hiểu biết, nói dối vài câu là xong, cũng sẽ không gây sự.
Lạc Di nghe đến đó, khóe miệng giật giật, bọn họ trông giống người dễ bị lừa lắm sao?
“Cái anh mở hẳn là hắc điếm phải không?”
Người đàn ông nhanh chóng xua tay: "Không, không, các cô yên tâm, tiệm chúng tôi mở rất đứng đắn, chỉ sợ có người vô đạo đức báo cáo tiệm của chúng tôi thôi."
Mở tiệm quả thực kiếm được kha khá, gấp mấy lần so với khi hắn làm công nhân vất vả.
Lạc Di từ chối cho ý kiến, các khách sạn nhỏ đời sau còn chưa được chuẩn hóa chứ đừng nói đến thời nay.
Người đàn ông không khỏi thúc giục: "Đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi đi."
Một bóng người lao tới, đẩy hắn ra: "Anh đang làm gì vậy?"
Là Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đến, hai người vô cùng thảm, đầu tóc rối bù.
Ngô Tiểu Thanh thở phào một hơi: "Quốc Vinh, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh đi đâu vậy?"
“Túi hành lý bị rách, giày trong lúc chen cũng lạc mất rồi.” - Lạc Quốc Vinh nhấc chân phải lên, để lộ chân trần, dáng vẻ rất chật vật.
Tìm giày một hồi lâu, kết quả vẫn không tìm thấy, ông vô cùng đau lòng vì đôi giày đó rất đắt.
Khóe miệng Lạc Di giật giật: “Cha, trước hết tìm một đôi giày mang vào đi đã.”
Hành lý đơn giản hơn nhiều, nhưng vẫn còn vài chiếc túi, cái nào cũng giống nhau như đúc, không biết giày ở trong túi nào, nên đành phải lục từng cái một.
Người đàn ông ở bên cạnh sốt ruột chờ: “Tôi nói này, các người có muốn ở khách sạn hay không?”
Lạc Quốc Vinh khó chịu nhìn hắn: "Ở khách sạn gì? Chúng tôi có nhà ở thủ đô rồi!"
"Sao không nói sớm, đúng là, làm lãng phí thời gian của tôi." - Người đàn ông liếc mắt, tiếp tục tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
Loay hoay nửa ngày, vất vả lắm mới tìm được một đôi giày giải phóng, Lạc Quốc Vinh vừa xỏ chân vào, Lạc Nhiên đã kêu lên: “Chị ơi, tên của chị kìa.”
Gì cơ? Mọi người tò mò nhìn sang, thấy một người đàn ông cầm một tấm biển, bên trên viết hai chữ Lạc Di.
Lạc Di nhướng mày, quả đúng là vậy, Lạc Nhiên chạy tới: “Lạc Di là tên của chị em, chính là chị ấy.”
Người đàn ông bước nhanh tới: "Lạc Di, sinh viên năm nhất Đại học Bắc Kinh, nhà ở số 555 ngõ Nam La Cổ?"
Thông tin đều chính xác, Lạc Di gật đầu: "Đúng, là tôi, chú là?"
Người đàn ông không giới thiệu thân phận của mình, mà làm động tác mời: "Tất cả đồ đạc lớn của nhà cô đều đã được vận chuyển lên xe, xin mời đi cùng tôi."