Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 365

Nhà họ Lạc chuyển đi, đồ đạc lớn do vị đồng chí kia phụ trách, mấy món nhỏ thì tự mình xách theo, đối phương không đi cùng, chỉ nói ở thủ đô sẽ có người lo.

Lạc Quốc Vinh yên tâm giao máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ và những vật dụng lớn khác cho đối phương mà không thèm hỏi han câu nào.

Lúc Lạc Di lên xe, cô cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Bắt gặp cô ngồi ngơ ngác, Lạc Quốc Vinh hơi lo lắng: "Tiểu Di, con thấy khó chịu ở đâu à? Có phải lại say xe không?"

"Không có, con..." - Trong đầu chợt Lạc Di lóe lên một ý nghĩ, cuối cùng cô cũng biết không đúng ở đâu, vì sao lại viết tên của cô? Chủ hộ không phải là cha của cô sao?

"Tiểu Di."

Lạc Di ngước mắt lên, vẻ mặt đầy phức tạp, có chút đồng tình với cha mình: "Cha, cha vất vả rồi, con sẽ mua cho cha một đôi giày mới."

Lạc Quốc Vinh vui mừng vì con gái ông biết xót cho ông: "Không cần, không cần, chúng ta mới chuyển nhà, tiết kiệm một chút."

Xe dừng trước số 555 ngõ Nam La Cổ, Lạc Quốc Vinh hào hứng đỡ vợ xuống xe, móc chìa khoá ra mở cửa, đắc ý khoe khoang: “Nhìn đi, đây chính là nhà mới của chúng ta.”

A, trong sân có xây một bồn hoa, trồng cây táo tàu, là ai đã làm việc này?

Ba gian phòng đều có đồ dùng trong nhà và giường, sảnh chính có một cái bàn Bát Tiên, phòng bếp có nồi sắt, phòng vệ sinh là thay đổi lớn nhất, đều đổi mới hết, còn có bồn cầu xả nước và bồn tắm lớn.

Lạc Di vui mừng nhảy cẫng lên, như vậy rất tốt, quá tuyệt vời, cô cực kỳ thích.

Ngô Tiểu Thanh cũng vui không kém, rất hợp với ý của bà, về sau không cần phải ra ngoài đổ bô nữa.

Lạc Quốc Vinh sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì? Lúc ấy chẳng có gì cả, chỉ là một cái xác rỗng, hiện giờ lại đầy đủ mọi thứ.

Chẳng lẽ mấy năm nay có người vào sống? Không hẳn, không có dấu vết từng sinh sống.

Lạc Di dạo qua các gian phòng một vòng, chợt tìm được một lá thư trong ngăn kéo bàn đọc sách ở căn phòng phía Đông, nét chữ quen thuộc khiến tim cô lỡ nhịp, cô nóng lòng mở nó ra.

“Cha mẹ, đây là Tiêu Thanh Bình đã sửa cho chúng ta trước khi anh ấy ra nước ngoài.”

Lạc Quốc Vinh kinh ngạc nói: "Cho cha xem nào."

Quả nhiên, ở trong thư Tiêu Thanh Bình có nói đây là chút tấm lòng của cậu, hy vọng mọi người sẽ thích.

"Anh ấy đúng là người chu đáo, chuyện gì cũng cân nhắc tới, vốn dĩ con còn tưởng mình sẽ chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nên bắt đầu từ đâu. Giờ chỉ cần mua một ít bát đũa là được rồi."

Ngô Tiểu Thanh rất thích cách bố trí này, đơn giản trang nhã, nhưng không mất mỹ cảm, kết hợp hài hòa.

“Đứa nhỏ này xưa nay luôn cẩn thận, tuy nhiên cái này chắc tốn không ít tiền, chúng ta phải trả lại tiền cho thằng bé, không thể để một đứa trẻ trợ cấp được.”

“Đúng thế.” - Lạc Quốc Vinh nhìn thoáng qua từng gian phòng, phát hiện căn phòng ở phía Đông đẹp nhất, nguyên bộ giường, bàn đọc sách và tủ quần áo, còn có một cái bàn trang điểm, ắt hẳn dành cho Lạc Di.

Căn phòng phía Tây đơn giản hơn nhiều, một cái giường và một tủ sách, trông có vẻ hơi trống trải.

"Anh Lý, anh và Tiểu Nhiên ở chung một phòng đi, nó ngủ không nề nếp, anh đừng có ghét bỏ thằng nhóc thối này nhé."

“Cha này.” - Thiếu niên cũng biết xấu hổ: "Cha nuôi, con thích ở cùng với cha nhất, hai chúng ta từ nay về sau sống nương tựa lẫn nhau."

Lạc Quốc Vinh tức giận gõ đầu con trai: "Bớt dùng thành ngữ linh tinh đi."

Bình Luận (0)
Comment