Thiếu chút nữa anh ta nói câu, đám nhà quê các người thì biết cái quái gì, cút đi.
Sắc mặt Lạc Nhiên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lúng túng, cậu bé không cố ý.
Lạc Di hơi nhíu mày, ăn nói đàng hoàng không được hay sao? Nhất định phải thô bạo như vậy.
Cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cá thái lát xào lăn là một món ăn kinh điển trong ẩm thực Sơn Đông, đến nay lưu truyền trăm năm, nguyên liệu chính là cá đối, trước tiên lấy thịt cá ngâm trong nước vài tiếng, bước này để thịt tươi mềm hơn, màu sắc đẹp hơn. Sau khi vớt ra thì thấm nước thái lát, dùng lưỡi d.a.o chuyên dụng, mỗi miếng đều phải có kích thước giống nhau, 2.6 cm hình vuông, dày 0.17 cm, cái này rất thử thách năng lực của đầu bếp.”
Giả vờ sao, ai mà không làm được?
Quả nhiên câu này thành công kinh động đến tất cả mọi người, nhân viên cửa hàng cũng ngẩn cả người ra, kích thước lớn nhỏ của mỗi lát có thể nhìn ra được? Không thể nào?
Lạc Di dùng đũa gắp miếng thịt lên, tao nhã thong dong thưởng thức: “Mấu chốt của món ăn này ở hai điểm, thứ nhất, nước thơm vô cùng quan trọng, mỗi nhà đều có bí kíp riêng...”
Cô thản nhiên cười: “Thời gian lên men rượu Thiệu Hưng nhà anh chỉ có tám tiếng thôi, không đủ, tối thiểu phải mười tiếng, như vậy mới có thể bảo đảm kéo dài mùi thơm và nồng hơn, không tin, anh có thể đi hỏi đầu bếp nhà mình.”
Các thực khách bán tín bán nghi, sao bọn họ cảm thấy mùi vị này đủ ngon rồi?
Người bình thường đều nếm không ra thời gian lên men rượu Thiệu Hưng, ân, đầu bếp cũng nếm không ra được.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt vài giây, bỗng nhiên chạy về phía phòng bếp, chỉ một lát sau, có một vị đại sư phụ mập mạp đi theo nhân viên nhà hàng ra.
“Đại sư phụ, chính là cô ấy, cô ấy nói nước thơm nhà tôi mùi vị không thuần túy.” Nhân viên cửa hàng rất ấm ức tố cáo.
Sư phụ mập nhìn Lạc Di: “Sao cô biết rượu Thiệu Hưng lên men chỉ có tám tiếng? Mỗi vại nước đều do tôi tự tay pha, vợ con tôi cũng không biết.”
Các thực khách:...
Nhân viên cửa hàng không dám tin hét lên: “Đại sư phụ, cô ấy nói đúng sao?”
Vẻ mặt Lạc Di dửng dưng điềm tĩnh: “Nếm ra, cái này không khó.”
Cô giả vờ làm màu, tỏ ra người có khí chất vượt trội,
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Đại sư phụ: “...”
Trong lòng ông ta sôi trào: “Còn có một điểm mấu chốt là gì?”
Lạc Di uống một ngụm nước trà, thản nhiên nói: “Lúc nấu cá phải có độ lửa vừa phải, cái này chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cảm nhận của tay, độ lửa của món ăn này đã vượt quá, nếu nấu ít hơn 30 giây, sẽ càng mềm hơn.
Sư phụ mập nhìn cô thật lâu: “Cô nói toàn đạo lý, không bằng tự mình xuống bếp làm món cá thái lát xào lăn, để mọi người đánh giá.”
“Không biết nấu.” Lạc Di gắp một viên xíu mại, chậm rãi ăn, cử chỉ từ tốn, có khí chất riêng.
Sư phụ mập quá bất ngờ: “Cái gì? Cô không biết nấu?”
Lạc Di vươn tay trái trắng nõn của mình ra, trên tay không có vết chai: “Người nhà tôi không cho tôi xuống bếp, đối với bọn họ mà nói, ai cũng biết làm đồ ăn, còn không bằng tiết kiệm thời gian này đọc nhiều sách một chút, tranh thủ thi đậu đại học đứng đầu, càng giúp ích cho gia đình hơn.”
Cô phải học nhiều lắm, từ sáu giờ sáng đến mười hai giờ tối, thời gian không đủ.
Đương nhiên, đôi khi cô cũng giúp đỡ.
Mà những đầu ngón tay phải của cô đều có vết chai do viết chữ để lại, thời gian của cô đều dành cho phương diện này.