Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 377

Cô ta lặng lẽ quay về nhà họ Lạc, ông cụ Tiêu ngẩng đầu thấy cô ta: “Mắt tốt hơn rồi ư?”

“Hả?” Hoàng Lộ sững sờ, khô khan nói: “Tốt rồi ạ.”

“Ngồi đi.” Ông cụ Tiêu vẫn nhớ cảnh cô ta chăm sóc mình trong bệnh viện nên muốn cho cô ta chút mặt mũi: “Ăn thử điểm tâm đi, khá ngon.”

Hoàng Lộ thầm vui mừng vì cô ta đã đi đúng hướng, giáo sư Tiêu đối xử với cô dịu dàng hơn rất nhiều, không còn lạnh lùng như trước.

Trong lòng cô tràn đầy nhiệt huyết, rục rịch manh động: “Giáo sư Tiêu, em có một yêu cầu quá đáng.”

“Chuyện gì?” Giáo sư Tiêu không thích nợ ân tình, nên có thể trả thì sẽ trả.

Hai mắt Hoàng Lộ lấp lánh: “Em rất ngưỡng mộ tài năng học vấn và nhân phẩm của thầy, em muốn bái thầy làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền của thầy.”

Mọi người im lặng như tờ, nhìn chằm chằm cô ta.

Ông cụ Tiêu khẽ cau mày, kể từ khi bị đệ tử xem như con ruột tố cáo, ông ấy cũng không định nhận đệ tử nữa, thật sự rất đau lòng.

Hơn nữa, coi như ông ấy có nhận đệ tử đi thì cũng rất kén chọn, người bình thường không lọt nổi vào mắt ông.

“Tôi không định nhận đệ tử nữa.”

“Giáo sư Tiêu, dù sao thì kiến thức trên người thầy cũng cần truyền lại, mà em thì thật lòng muốn học...” Hoàng Lộ kiên trì cầu xin, lấy lời hay để nói, thậm chí còn đề cập đến chuyện ở bệnh viện chăm sóc ông ấy.

Dương Nam Ba cau mày: “Hoàng Lộ, em đừng ồn ào nữa, chuyện chăm sóc giáo sư là phần tình cảm, nhưng đòi báo ơn thì quá đáng rồi đó.”

Chỉ chăm sóc mấy ngày thôi, còn không tính là ơn lớn cứu mạng.

Anh ta luôn thấy đứa em họ này quá thực dụng, nhưng vì tình cảm lớn lên cùng nhau nên khá là quan tâm cô ta.

Nhưng giờ xem ra, cô ta không xứng.

Ông cụ Tiêu nhìn họ sâu sắc: “Được thôi.”

“Thầy đồng ý rồi, tốt quá, bái kiến...” Hoàng Lộ vui sướng điên cuồng, ha ha ha, cuối cùng cũng được rồi, thật không tin được mà!

“Đợi một chút.” Ông cụ Tiêu cầm giấy bút lên, viết mấy câu hỏi: “Trước hết em trả lời câu hỏi đi đã, đây là cửa ải đầu tiên.”

“Ơ.” Khuôn mặt tươi cười của Hoàng Lộ cứng lại, còn phải làm đề ư? Cái quái gì vậy?

Ông cụ Tiêu hoàn toàn không có thiện cảm với cô ta, nhưng cũng không muốn làm đầu đề câu chuyện, trải qua đoạn lịch sử đen tối đó, ông ấy càng thêm cẩn trọng dè dặt và không muốn dễ dàng làm mích lòng người khác: “Tôi rất kén chọn học sinh.”

“Vậy...để em giải đề.” Hoàng Lộ rất có tham vọng, nhưng thực lực lại không đủ, cô ta nhìn câu hỏi cả nửa ngày trời mà một câu cũng không giải được.

“Giáo sư ơi, này khó quá ạ.”

“Khó sao?” Ông cụ Tiêu nhìn Lạc Di.

“Không khó.” Lạc Di thản nhiên xem qua, là đề toán đại học năm hai, cô lấy bút ra viết đáp án, hai phút đã làm xong.

Dương Nam Ba gật đầu khen ngợi: “Đúng hết, chỉ số IQ giữa người với người không giống nhau mà, Hoàng Lộ, em đã là sinh viên năm nhất rồi, mà còn không bằng một học sinh cấp ba.”

Hoàng Lộ: “...”Muốn quẳng người anh họ này ghê!

Dương Nam Ba kéo Hoàng Lộ ra ngoài, tránh để cô ta làm mất mặt thêm lần nữa.

Hoàng Lộ cũng rất uất ức, ai mà không muốn sống tốt hơn? Cô ta sai ở đâu cơ chứ?

Cô ta khác với Dương Nam Ba, ông nội của Dương Nam Ba là hiệu trưởng trường đại học, cha mẹ đều là quan chức, trời sinh chính là con nhà quyền quý.

Bình Luận (0)
Comment