Còn cô ta là đứa trẻ lớn lên trong ngõ hẻm, nhà họ Hoàng là dân thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, điểm khác biệt duy nhất chính là ông ngoại của cô ta và nhà họ Dương coi như họ hàng xa, tuy mối quan hệ có hơi xa cách, nhưng trong một trận thiên tai, ông đã cứu giúp nhà họ Dương, nên mới có vài phần mặt mũi.
Nếu cả đời cô ta cứ sống trong hẻm, chưa từng nhìn thấy thế giới của con cái các quan chức cấp cao, cô ta sẽ cam chịu cuộc sống tầm thường, đi học mấy năm rồi kết hôn với một người đàn ông lương thiện, sinh vài đứa con, ngây ngô trải qua một đời người.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ, cô ta đã thấy qua vinh quang và quyền thế của những người đó, làm sao cô ta có thể cam tâm?
Cô ta cũng muốn được ở trên người khác, muốn chen vào vòng tròn đó và trở thành một trong số họ.
Xuất thân của cô ta không tốt, nhưng kết hôn lại là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, chỉ cần nắm giữ, cô ta chắc chắn có thể chen vào.
"Mặc dù em có hơi vụng về đần độn, nhưng em thành tâm. Tại sao lại không chịu cho em một cơ hội chứ?"
Dương Nam Ba vô cùng chán ghét: "Thành tâm thì có rất nhiều người, chẳng lẽ ông cụ nhà họ Tiêu đều phải chấp nhận sao? Em mới chăm sóc ông ấy mấy ngày, đã vội vàng vớt chỗ tốt, thật mất mặt."
Nếu cô có ý định này, thì bình thường thực tế một chút, nỗ lực học tập, thường xuyên xin lời khuyên, lui tới nhiều hơn, quan tâm và ân cần hơn, qua một thời gian dài, tình cảm ổn định, mong muốn tự nhiên sẽ thành hiện thực.
Mọi thứ chỉ có tính toán, chuyện lớn sẽ không thành.
Hoàng Lộ xem thường: "Gì mà vớt chỗ tốt? Nói khó nghe thế, ông ấy làm thầy của em, em sẽ hầu hạ ông ấy như cha ruột, ông ấy cũng đâu có thiệt thòi điều gì."
Cô ta cũng biết bản thân quá gấp gáp, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Hiện tại nhà họ Lạc có rất nhiều người vây quanh giáo sư Tiêu, cô ta căn bản không thể chen nổi đến bên cạnh ông ấy, nhất là sự xuất hiện của Lạc Di, điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô ta.
Có người như Lạc Di ở đây, giáo sư Tiêu sao có thể nhìn thấy cô ta?
So gốc gác, so tài trí, so sự thân thiện, đều không sánh bằng.
Dương Nam Ba thật sự không biết nên nói gì cho phải, cô ta suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
"Còn phải xem người ta có bằng lòng hay không, Hoàng Lộ, vấn đề lớn nhất của em chính là tự cho mình thông minh, quá bốc đồng, chỉ biết lợi trước mắt, lo học tập chăm chỉ đi, đừng cố đi đường tắt nữa."
Học xong tìm một công việc tốt, tìm một người đàn ông tốt, sống một cuộc sống bình thường, không tốt sao?
Có một điều anh ấy chưa từng nói, tham vọng không phải là điều xấu, nhưng phải có năng lực tương xứng, hiển nhiên là Hoàng Lộ không có điều đó.
Đây là lời khuyên, thế nhưng Hoàng Lộ không để vào tai, cảm thấy nhục nhã: "Em không có, anh có phải là anh họ của em không vậy?"
Sắc mặt Dương Nam Ba lạnh lùng: "Em có thể không nhận."
Hoàng Lộ lập tức hoảng sợ, ở nhà họ Dương chỉ có mỗi Dương Nam Ba chịu đưa cô ta đi chơi, nếu không có mối quan hệ này với anh ấy, cô ta sẽ không thể đến gần những con em quyền quý kia.
"Anh họ, anh đừng tức giận, em sai rồi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."
Ông cụ Tiêu không biết tất cả những chuyện này, có biết cũng sẽ không quan tâm.
Ngày Lạc Di đi báo danh, cả gia đình điều động, cùng nhau đưa cô đến trường học.
Cô mặc một chiếc váy hoa thông thường, buộc tóc đuôi ngựa, vóc dáng không cao, chỉ cao một mét sau, nhưng làn da trắng như tuyết, dung mạo tựa tranh vẽ, khí chất vô cùng nổi bật.