Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 382

Hai cha con nhìn nhau, đang chuẩn bị xách hộp cơm rời đi, Từ Mông đột nhiên gọi họ lại: "Các chú có tin tức gì về Lạc Xuân Mai không?"

"Lạc Xuân Mai? Tại sao lại nhắc đến chị ấy?" - Lạc Di vô cùng kinh ngạc: "Đã lâu rồi bọn em không có tin tức của chị ấy. Anh có à?"

Từ Mông mím chặt môi, thần bí hạ giọng: “Cháu nghe người ta nói loáng thoáng, cô ấy gia nhập ngành đặc biệt.”

Lạc Di: “...”Rõ ràng là ngồi tù, có được không?

Không đúng, loại chuyện này là tuyệt mật, làm sao có thể truyền đi?

Chẳng lẽ...sắp có chuyện xảy ra? Chợt có cảm giác bất an.

Lạc Quốc Vinh cười ha hả: "Lời đồn này thật khó tin, Xuân Mai có cái gì đặc biệt mới được? Người làm chú như tôi sao lại không biết?"

Ông kéo con gái rời đi, Từ Mông đưa mắt nhìn bóng lưng họ dần xa, ánh mặt cực kỳ phức tạp.

Anh ta không thi đậu vào trường đại học hàng đầu này, trái lại một cô nhóc ở nông thôn lại thi đậu, đúng là chuyện hoang đường và nực cười.

Lạc Di bắt đầu cuộc sống sinh viên đại học như thế đó, cô là người trẻ tuổi nhất trong ký túc xá, xếp thứ tám.

Chị Tiêu là người lớn tuổi nhất, xếp hạng chị cả, còn là trưởng ký túc xá, vì mang theo con ở cùng, nên chị ấy chủ động đảm nhận công việc vệ sinh trong ký túc xá, bạn cùng phòng cũng rất thông cảm cho nỗi khổ của chị.

Suy cho cùng, rất ít học sinh giỏi có thể thi đậu vào trường này.

Ngoài Lạc Di, trong ký túc xá còn có một sinh viên máy tính khác tên là Tề Văn Tĩnh, người gốc Bắc Kinh, tuy nhiên người không như tên gọi, mà rất sôi nổi.

Cả hai thường xuyên kết bạn đi cùng nhau, có mối quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất.

Lạc Di dự định học chuyên ngành tự chọn thứ hai, nhưng cô vẫn đang trong kỳ thi, nên sắp xếp thời gian rất chặt chẽ, ngoại trừ những môn bắt buộc cô còn học một số môn tự chọn.

Ai cũng trân quý cơ hội hiếm có này, học tập rất khắc nghiệt, mỗi ngày đều dậy sớm học từ mới tiếng Anh, học xong thì xuống căng tin ăn một bát cháo bắp ngô và gặm bánh bao hấp, sau đó mới đến lớp, nếu không có lớp sẽ đến thư viện.

Một số người tự học đến tận khuya, thư viện đều đóng cửa, ký túc xá cũng tắt điện, nên ngồi dưới ánh đèn hành lang mà học, giành giật từng giây để lấy lại khoảng thời gian đã mất.

Lúc bên trên giảng bài, vài trăm người chen chật kín trong phòng học, không cướp được chỗ ngồi, nên ngồi trên bậc thềm bê tông, tâm huyết học tập tăng vọt.

Tiếng Anh của Lạc Di tốt, phát âm chuẩn, rất được cả lớp chào đón, mọi người tranh nhau đối thoại với cô bằng tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh cũng rất thích cô, thỉnh thoảng sẽ để cô đọc những tác phẩm tiếng Anh cổ điển trong lớp.

Hôm nay là tiết học Vật lý, mấy trăm người đến nghe giảng bài.

Mọi người tới sớm để giành chỗ ngồi, khi Lạc Di và Tề Văn Tĩnh chạy vội đến, thì lớp học đã đông nghịt.

Đôi mắt sắc bén của Tề Văn Tĩnh nhìn thấy bạn cùng phòng trong đám đông, nhanh chóng kéo Lạc Di qua.

Các bạn cùng phòng giúp họ giữ chỗ, Lạc Di thở dài một hơi rồi ngồi xuống: "Cảm ơn nhé, cuối tuần tớ sẽ mang bánh bao nhân thịt cho các cậu."

Mỗi tuần về nhà cô đều mang một túi bánh bao nhân thịt đến chia cho mọi người, lúc đầu ai cũng ngại, nhưng cô nói đây là quà cảm ơn vì đã giúp cô giữ chỗ ngồi.

Mai Ái Hoa rất thích ăn bánh bao nhà cô, vỏ bánh mỏng, nhân bánh thơm, quả thực rất tuyệt: "Lau mồ hôi đi. Các cậu lúc nào cũng đang đuổi đến lớp tiếp theo, rốt cuộc các cậu học mấy môn tự chọn vậy? Đừng đuổi như thế nữa, một buổi ăn không béo nổi đâu."

Bình Luận (0)
Comment