Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 383

Lạc Di chỉ cười, không nói cho cô ấy biết rằng cô đã quen với loại cường độ cao này.

Lúc còn học cấp ba, thầy cô chỉ nói với mọi người, chờ thi lên đại học các cô liền thành công, giống như vào đại học không cần phải cố gắng, tuỳ ý vui chơi cũng dư sức lấy được bằng tốt nghiệp.

Kỳ thực không phải như vậy, việc ra vào vô cùng nghiêm ngặt, không đạt sẽ bị đuổi học, các học sinh trẻ người non dạ đều bị giáo viên lừa!

Việc học ở đại học rất nặng, muốn học được kiến

thức thì phải chăm chỉ, sao có thể lười biếng?

Còn phải thi các chứng chỉ khác nhau, quả đúng là cảnh địa ngục.

"Sao hôm nay có nhiều người thế?"

Mai Ái Hoa gia nhập hội sinh viên và trở thành thư ký, nên rất thạo tin tức: "Hôm nay thầy Mạc lên lớp."

“Thầy Mạc là ai?” - Lạc Di không cùng nhóm, ngày nào cô cũng rất bận rộn, không có thời gian buôn chuyện.

Đôi mắt Mai Ái Hoa lấp lánh: "Mạc Kình Tùng, một nhân vật hàng đầu trong giới vật lý, thường chỉ dạy các nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ, nắm trong tay mấy hạng mục cấp quốc gia. Hôm nay không biết vì sao, chạy tới giảng bài cho sinh viên chưa tốt nghiệp, tất cả mọi người đều rất vui, đến giành chỗ từ sớm, cậu nhìn đi, có mấy nghiên cứu sinh thạc sĩ ngồi ở hàng cuối cùng kìa, còn có cả giáo sư chạy đến nghe giảng."

Cho dù Lạc Di không hay nghe chuyện ngoài cửa sổ, nhưng vẫn biết tên của Mạc Kình Tùng, chính ông ấy là người biên soạn cuốn sách giáo khoa đại học trên tay cô.

"Tới hết rồi à."

Theo tiếng reo hò, một ông cụ có phong thái hơn người đi vào, chầm chậm bước lên bục giảng.

"Xin chào các bạn học, tôi là Mạc Kình Tùng." - Giọng nói ông ấy dõng dạc, viết tên mình lên bảng đen, kiểu chữ rắn rỏi đanh thép.

Lạc Di trợn tròn mắt, đây không phải là...cụ Mạc sao?

Tất cả bài thi cô làm lần đó đều do vị này ra bài!

Dịch vụ VIP một đối một!

Cô bỗng nhiên được nuông chiều mà lo sợ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mạc Kình Tùng không hổ là nhân vật lão làng, trên bục thao thao bất tuyệt, nói chuyện đơn giản, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cực dễ hiểu và đầy tính thực tiễn.

Dưới bục múa bút thành văn, nhanh chóng ghi chép, Lạc Di cũng không ngoại lệ, vừa ghi chép vừa nghe.

Ở trên bục, Mạc Kình Tùng giảng ròng rã một tiết, từ đầu đến cuối đều đứng đó.

Khi sắp kết thúc, ông ấy viết một đề bài lên bảng đen, đảo mắt xuống dưới bục, vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ, để tôi kiểm tra xem liệu các em nghe có hiểu không."

Ông ấy tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng nhìn thấy cô bé kia, trực tiếp gọi tên: "Lạc Di, em lên làm bài đi."

Các sinh viên nhìn quanh, là ai vậy?

A, không đúng, ngay từ đầu thầy ấy không hề điểm danh, cũng không xem danh sách học sinh, làm sao biết có một học sinh như thế?

Lạc Di xuyên qua đám đông bước lên bục, cười tủm tỉm nhìn nhân vật hàng đầu kia, cầm phấn lên viết soàn soạt.

Cô không dồn nhiều tâm huyết vào môn vật lý mà cô dành nhiều tâm tư vào môn ngoại ngữ và toán học hơn, nhưng năng lực của cô rất tốt, sau khi học xong một môn thì tiếp thu được rất nhiều.

Cô nhanh chóng làm xong đề, hơi nghiêng đầu: “Thầy Mạc, làm như này đúng không ạ?"

Mạc Kình Tùng chỉ vào đề mới vừa viết: "Tiếp tục."

Được thôi, một người giải đề, một người ra đề không ngừng nghỉ, cả bảng đen viết toàn chữ với chữ, tất cả giáo viên và sinh viên đều nhìn đến ngây người, chuyện gì thế này?

Đây được coi là bài kiểm tra đánh giá cá nhân ư? Còn đặc thù như vậy? Ghen tị ghê!

Bình Luận (0)
Comment