Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 384

Được đích thân nhân vật hàng đầu ra đề là niềm vinh hạnh cực kì to lớn, hơn nữa năng lực lĩnh hội của bạn học nữ này cũng rất kinh người, những kiến thức mới học đều tiêu hóa cả rồi.

Lạc Di không viết được nữa, nhưng còn một nửa đáp án chưa viết xong, cô mím môi: “Em viết không nổi nữa, em viết trên vở ghi chép được không thầy?”

Đúng vào lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, thầy Mạc gật đầu với cô: “Cầm sách của em lên và đi với tôi.”

Được thôi, Lạc Di chưa viết xong đáp án thì thấy khó chịu, cô hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Cô chạy xuống, Tề Văn Tĩnh giữ tay cô lại, ganh tị không thôi: “Lạc Di, cậu quen thầy Mạc ư?”

Lạc Di gật đầu nhẹ: “Từng gặp qua một lần, từ nhỏ tớ đã tham gia nhiều cuộc thi khác nhau.”

Lời cô nói đều là thật, nhưng lời ít ý nhiều, người khác nghĩ như nào không liên quan gì đến cô.

Mọi người vừa nghe đều chỉ nghĩ việc cô gặp được nhân vật hàng đầu trong một cuộc thi là chuyện rất bình thường.

“Cậu may thật đấy, thầy ấy đã nhớ được tên cậu rồi.”

May ư? Cô dựa vào thực lực đấy, Lạc Di cười ha hả: “Tên không quan trọng, thực lực mới là mấu chốt, tớ đi đây, không cần đợi tớ ăn trưa đâu.”

Không có thực lực thì người ta cũng không nhìn trúng cậu đâu, đúng không?

Lúc cô chạy lại thì những sinh viên nhiệt tình ham học đã vây quanh cạnh thầy Mạc, họ đều đang hỏi đề, hiếm lắm mới gặp được nhân vật hàng đầu, có đề gì khó đều hỏi hết.

Thầy Mạc rất kiên nhẫn giúp họ giải đáp thắc mắc, thái độ ôn hòa thân thiện.

Nửa tiếng sau, nhóm sinh viên dần dần rời đi, thầy Mạc mới có thể thoát thân, nhìn thấy Lạc Di ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên: “Đi thôi.”

Trong phòng làm việc, trợ lý đã lấy cơm xong, ba món một canh, hai phần cơm.

Thầy Mạc chỉ chiếc ghế đối diện: “Ngồi xuống ăn đi, ăn xong thì đi phòng thí nghiệm.”

“Phòng thí nghiệm?” Đôi mắt Lạc Di chợt lóe.

“Ừ.” Thầy Mạc cũng không giải thích thêm.

Lạc Di tò mò không thôi, nhưng cũng không hỏi nhiều, yên lặng ăn cơm.

Thầy Mạc ung dung đánh giá cô, cô nhóc này cực kì thú vị, bất kể có ở đâu đi nữa cũng có thể bình tĩnh xử lý.

Đã biết thân phận của ông ấy, còn có thể thản nhiên cùng ông ấy ăn cơm, không hề câu nệ, hành xử tự nhiên, người bình thường khó mà làm được việc này.

Cơ mà, một người có thể thức khuya làm sáu đề thi tuyển sinh đại học thì sao là người thường được.

“Tiêu Chính Kỳ là ân sư vỡ lòng của em?”

Lạc Di biết họ đã điều tra lai lịch của cô, có lẽ những chuyện từ nhỏ tới lớn đều đã được điều tra qua một lượt: “Đúng vậy, thầy biết ông ấy sao?”

Thầy Mạc là ngôi sao sáng trong giới vật lý, còn ông cụ Tiêu là chuyên gia nông nghiệp, tuy không chung một lĩnh vực nhưng đều trong giới học thuật.

Thực ra giới học thuật không lớn, ở Kinh Thành đều có thể gặp được.

“Từng gặp vài lần, không thân, nhưng ông ấy thật sự am hiểu cả Trung lẫn Tây, cực kì tài năng, từng dạy được nhiều học trò xuất sắc, đáng tiếc…”

Thầy Mạc nghĩ tới cảnh ngộ của ông cụ Tiêu, không nhịn được thở dài, rất may mắn ông ấy có người bảo kê, không gặp phải sức ép, nhưng không thể phủ nhận việc nghiên cứu học thuật đã chịu ảnh hưởng nhất định.

“Tất nhiên học trò xuất sắc nhất mà ông ấy dạy được là em với Tiêu Thanh Bình.”

Tiêu Thanh Bình là thiên tài thực sự, chỉ số thông minh rất cao, ngay cả ông ấy cũng kinh ngạc.

Đôi đũa của Lạc Di chợt khựng lại: “Anh Thanh Bình khỏe không ạ? Có thể bảo anh ấy viết nhiều thư về nhà được không? Ông nội Tiêu rất lo cho anh ấy.”

Đừng chỉ lo học, người trong nhà cũng rất quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment