Nội tâm thầy Mạc cực kì phấn chấn, rất nhiều người vấp ngã ở cửa tiếng Anh này, phát biểu luận văn trên trường quốc tế đều cần dùng tiếng Anh.
“Em đừng có kiêu ngạo tự mãn, còn cần cố gắng hơn nữa.”
“Vâng ạ.”
Mọi người trong phòng thí nghiệm than thở không một tiếng động, người với người không giống nhau tí nào, người có thể khiến thầy Mạc nhìn trùng sao có thể là người bình thường được?
Khả năng học hỏi và làm theo này đã khiến mọi người chấn động.
Thầy Mạc đặt kỳ vọng cao hơn vào Lạc Di: “Mỗi tối em dành ra hai tiếng tới làm thí nghiệm đi.”
“Vâng.” Lạc Di cực kì vui vẻ đáp lại.
Thầy Mạc đảo mắt nhìn mọi người: “Tiểu Thiệu, em hướng dẫn em ấy đi.”
Thiệu sư huynh lớn tuổi nhất, phụ trách quản lý phòng thí nghiệm này, nhưng lúc này lại tỏ ra đau khổ: “Thầy Mạc, thầy thấy em hướng dẫn nổi yêu nghiệt này ư?”
“Yêu nghiệt?” Thầy Mạc hơi cau mày.
Thiệu sư huynh hoảng hốt: “Ý em là em ấy thông minh không giống người, chứ không có ý gì khác.”
Thầy Mạc nhìn Lạc Di thật sâu: “Thầy không thích từ này.”
Thực ra, Lạc Di cũng khá kị điểm này.
Thiệu sư huynh không biết hoàn cảnh trước đây nên chỉ xem thầy Mạc đang che chở cho học trò mình, hâm mộ ganh tị không thôi: “Sau này em sẽ không nói nữa.”
Thầy Mạc đã sắp xếp rõ ràng: “Em sẽ dạy tất cả những thí nghiệm mà em biết, Lạc Di, thầy cần một bản báo cáo thí nghiệm vào mỗi ngày.”
Đệt, áp lực của Lạc Di thoắt cái tăng lên rồi, người bình thường đều làm không xong, đúng chứ? “Sao lại vậy được? Rõ ràng thầy đang làm khó em mà.”
“Đúng vậy, thầy đang làm khó em đó.” Thầy Mạc bình tĩnh nói: “Muốn trách thì trách em biểu hiện tốt quá ấy.”
Lạc Di:…Trách cô tự đào cái hố to cho mình sao?
“Cho nên phải biết giấu dốt ư?”
Lạc Di vội vàng trở về trước khi ký túc xá đóng cửa, chợt nhớ ra mình còn chưa đun nước nóng thì không khỏi cảm thấy hơi sầu não.
Tiết trời thế này không tắm nước lạnh được nha.
Dưới ánh đèn cầu thang, không ít sinh viên đang ngồi trên băng ghế nhỏ học bài, Lạc Di thấy được mấy bóng người quen thuộc, mọi người đều quá liều mạng.
Bầu không khí học tập vô cùng căng thẳng, ai cũng rất nỗ lực.
Trước cửa ký túc xá, chị Tiêu ôm một quyển từ điển tiếng Anh yên lặng học thuộc, nhìn thấy Lạc Di thì hai mắt sáng lên.
"Về rồi sao?" Chị ấy hạ thấp giọng hỏi: "Ăn tối chưa? Chị đun nước nóng cho em rồi, em tắm rửa xong hẵng ngủ."
Bình thường Lạc Di rất săn sóc cho đứa nhỏ nhà chị ấy, có gì ăn ngon cũng dành cho đứa nhỏ một phần, tuần nào cũng ăn không ít bánh bao, thế nên chị ấy cũng có qua có lại.
"Cảm ơn chị Tiêu ạ." Lạc Di vô cùng vui vẻ, chị Tiêu đúng là một chị gái tốt, đặc biệt chu đáo, đặc biệt giỏi giang, có việc gì chị ấy cũng giành làm trước hết.
Cơm tối thì ăn rồi, nhưng giờ cô lại thấy đói, Lạc Di vào ký túc xá xé một gói bánh bích quy ra, rót một ly nước rồi bắt đầu gặm.
Bạn cùng phòng cô đều chưa ngủ, có người chui trong chăn đọc sách.
"Lạc Di, sao về muộn vậy? Đi đâu thế?"
"Đến phòng thí nghiệm của lão Mạc…" Lạc Di liếc mắt nhìn sang giường đối diện, cô bé nhỏ nhà chị Tiêu đang ngủ say.
Đứa nhỏ này vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ khóc quấy, gần như chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, chị Tiêu ném cho cô bé một quyển truyện tranh là cô bé có thể yên lặng đọc nó cả ngày.
"Cái gì?" Bạn cùng phòng choáng váng.