"Lão Mạc cho cậu vào phòng thí nghiệm của ông ấy? Cậu có biết phòng thí nghiệm của ông ấy cao cấp thế nào không? Người làm việc vặt trong đó ít nhất cũng là sinh viên hệ thạc sĩ đấy."
"Sao lão Mạc lại cho cậu vào? Không phải là để làm thí nghiệm chứ? Như vậy cũng khoa trương quá rồi."
"Xem thí nghiệm buổi trưa chút thôi, khá thú vị." Lạc Di hờ hững đáp, lại khiến mọi người không khỏi hâm mộ.
Mọi người còn muốn hỏi lại, nhưng Lạc Di đã diệt sạch nửa bao bánh bích quy, cầm phích nước với chậu rửa mặt ra nhà vệ sinh bên ngoài tắm rửa.
Nhà vệ sinh và phòng súc miệng thông với nhau, đều là nơi ký túc xá cả tầng dùng chung, không có phòng tắm, chỉ có thể lau qua cơ thể một chút.
Lạc Di đang tắm rửa trong phòng thì chợt nghe được bên ngoài có một người vừa giặt đồng phục, vừa đọc thuộc thơ cổ, tranh thủ từng phút một.
Bận rộn cả ngày, Lạc Di mệt sắp c.h.ế.t rồi, cô tắm rửa xong thì bò thẳng lên giường ngủ, đầu vừa dính gối đã lập tức ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ được bao lâu, Lạc Di chợt bị một trận gào khóc thê lương làm bừng tỉnh, có chuyện gì vậy?
"Bé cưng, bé cưng, con mau tỉnh lại, đau ở đâu?" Là chị Tiêu, mặt cô bé trong lòng chị ấy đỏ cả lên, hai mắt nhắm chặt, toàn thân co giật, nhìn vô cùng đau đớn.
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều bị đánh thức, nhốn nháo vây tới, quan tâm hỏi thăm tình huống.
Lạc Di bước tới sờ lên đầu cô bé, nóng quá. Cô lại vén mí mắt cô bé lên nhìn mấy giây, thoáng nhíu mày.
"Đây là viêm màng não ở trẻ em, nhanh đưa bé đến bệnh viện đi, nhanh lên, không thể kéo dài."
Mấy đứa bé ở tuổi này dễ mắc bệnh viêm màng não nhất, là do vi rút gây ra.
Chị Tiêu bị dọa trắng bệch mặt: "Cái gì? Viêm màng não?"
Chị ấy biết rõ bệnh này, có đứa nhỏ nhà bên cạnh cũng bị bệnh này, bị liệt.
"Chị Tiêu, bọn em đi chung với chị." Giang Nguyệt Cầm và Mạc Thắng Nam học cùng khoa với chị Tiêu, là những người thân cận với chị ấy nhất, đều nhao nhao tỏ ý sẽ đi cùng chị ấy.
Chị Tiêu hoang mang lo sợ, hốt hoảng ôm lấy đứa nhỏ xông ra ngoài.
"Chờ chút." Lạc Di gọi bọn họ lại, lấy chăn đắp lên người đứa nhỏ, lấy hai mươi đồng ra đưa cho chị Tiêu: "Đừng để đứa nhỏ lại bị cảm lạnh."
Chị Tiêu nhìn cô với vẻ biết ơn, cầu khẩn cô: "Lạc Di, em có thể… Đi một chuyến với chị không, em khá hiểu biết."
Bình thường chị rất biết chừng mực, sẽ không có ý làm phiền bạn cùng phòng, nhưng bây giờ chị thật sự rất sợ hãi.
Lạc Di nhìn đứa nhỏ hôn mê, cảm giác vô cùng đáng thương, liền đồng ý, thay sang một bộ quần áo khác, thuận tay xách túi chạy ra ngoài.
Hơn nửa đêm dì quản lý ký túc xá đều đã ngủ, các cô gõ cửa, dì quản lý là một người đầy lòng nhiệt tình, không nói hai lời lập tức mở cửa lớn ra, nói các cô biết đường đi tới bệnh viện cách trường học gần nhất.
Ban đêm đen kịt, tất cả mọi người đều chỉ dùng chân chạy đi, cũng may cách không xa, nửa tiếng sau đã đến.
Trong bệnh viện, chị Tiêu ôm chặt lấy đứa nhỏ lâm vào hôn mê, nước mắt chảy ròng, hoang mang xoay quanh như ruồi mất đầu.
Bệnh viện thành phố rất lớn, nhưng không ngờ giờ này phòng cấp cứu lại đầy ắp người, mấy đứa nhỏ nằm truyền nước biển cũng rất nhiều.
Trước kia Lạc Di vẫn hay xoay vòng trong bệnh viện, rất quen thuộc với hoàn cảnh bệnh viện như này, cơ bản thì bố cục bệnh viện đều gần như nhau.
Cô suy nghĩ rồi túm lấy một hộ sĩ trực ban: "Chị hộ sĩ, tình huống của đứa nhỏ này vô cùng nguy kịch, xin hãy giúp bọn em một chút."