Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 391

Hộ sĩ trực ban khẽ cau mày: "Đều phải xếp hàng, đêm hôm khuya khoắt đến khoa cấp cứu có ai mà không gấp chứ?"

Lạc Di siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, ánh mắt cháy bỏng: "Đứa nhỏ này bị viêm màng não cấp tính, không thể kéo dài thêm một phút nào nữa, có bác sĩ khoa nhi trực ban không ạ? Bác sĩ nội khoa thần kinh cũng được, a, có ai có chuyên môn ở lĩnh vực này không? Chúng em nguyện ý bỏ thêm tiền để khám bệnh."

Hộ sĩ trực ban biến sắc, bệnh này cứu chữa không kịp sẽ gây tổn thương rất lớn cho đứa nhỏ.

Thế nhưng tối nay lại chỉ có bác sĩ nội ngoại khoa bình thường trực ban.

Lạc Di lần nữa mềm giọng nhờ vả, cuối cùng cũng thuyết phục được hộ sĩ trực ban: "Tôi sẽ liên hệ bác sĩ Khương cho cô, cô ấy là chuyên gia trong việc chữa bệnh này."

"Cảm ơn."

Bác sĩ Khương bị đánh thức lúc nửa đêm, cứu người như cứu hỏa, bà ở cách bệnh viện không xa, rất nhanh đã chạy đến.

Lạc Di nhìn thấy bác sĩ Khương thì nhanh chóng cập nhật tình huống của đứa nhỏ một chút, bản thân cô nghĩ đây là viêm màng não cấp tính, nhưng cũng không dám chắc.

Bác sĩ Khương bất ngờ nhìn cô một cái, không hỏi nhiều, làm kiểm tra qua, đúng là bệnh này.

Bà thương lượng qua với người thân bệnh nhân, cấp cứu, tiến hành tiêm thuốc đặc hiệu cực đắt tiền xong, bác sĩ Khương nói: "May là đưa đến kịp thời, kéo dài thêm mấy tiếng nữa thì đứa bé sẽ để lại di chứng không thể cứu chữa."

Tình trạng bệnh trên cơ thể đứa nhỏ đã thuyên giảm, không còn đau đớn như trước, nhưng cơn sốt vẫn chưa lui.

Chị Tiêu sờ lên đầu đứa nhỏ, vẫn chưa dám bình tĩnh lại, lòng còn sợ hãi: "Vậy bây giờ thì sao ạ?"

Bác sĩ Khương đã kê thuốc hạ sốt, nhưng hiệu quả cũng không nhanh vậy: "Mấy ngày này nhiệt độ cửa đứa trẻ sẽ lên xuống thường xuyên, nằm viện quan sát mấy ngày đi."

"Mỗi ngày tiêm một mũi đặc hiệu, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể kiểm soát được bệnh rồi."

Hốc mắt chị Tiêu nóng hổi: "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ Khương nhìn Lạc Di một cái: "Bạn học này học y sao? Em chuẩn bệnh rất đúng, phản ứng kịp thời, còn rất chính xác."

Lạc Di vẫn luôn chạy quanh suốt cả buổi tối, rồi còn câu thông, đã mệt hết sức: "Em học máy tính, trong nhà có người lớn học y ạ."

"Thì ra là vậy, em không học y đúng là đáng tiếc." Bác sĩ Khương hơi xúc động.

Lạc Di cười ha ha: "Cảm ơn ạ, em cảm thấy học gì cũng vậy, đã chọn xong thì cứ kiên định tiến về phía trước thôi."

Lúc trước Giang Nguyệt Cầm cảm thấy mình không thua Lạc Di nhiều, cô ấy cũng là thủ khoa tỉnh. Nhưng bây giờ cô ấy mới phát hiện chênh lệch giữa hai người không nhỏ chút nào.

Năng lực ứng biến và kho tri thức của Lạc Di đều hơn xa cô ấy.

"Lạc Di, cậu thật lợi hại, tớ cảm giác gì cậu cũng biết."

Lạc Di rất khiêm nhường: "Đều biết chun chút, nhưng không tinh thông."

Cô ngáp một cái, ôi, buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ.

"Vậy đã rất đáng gờm rồi." Chị Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô: "Ơn sâu của em chị không cách nào cảm ơn hết được, chị sẽ nhớ kỹ."

"Cũng không phải người ngoài, chị khách sáo làm gì. Chị chăm đứa bé cho tốt nhé." Lòng bao dung Lạc Di dành cho mấy đứa bé là cao nhất, chỉ cần không làm ầm lên thì bé nào cũng là thiên sứ nhỏ.

Chị Tiêu vừa nghĩ đến khoản phí thuốc men cao ngất kia thì lòng run cả lên, một mũi tiêm mười đồng, cũng không biết còn phải tiêm mấy lần nữa.

Nhưng vì đứa nhỏ, có đắt hơn nữa chị ấy cũng phải chữa trị.

Bình Luận (0)
Comment