Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 392

"Có lẽ giờ chị chưa thể trả lại khoản tiền của em, nhưng nhất định chị sẽ trả lại."

Khi ly hôn chị ấy hai bàn tay trắng, chỉ dẫn đứa nhỏ theo, vào trường học xong chị ấy liền đến căn tin làm việc ngoài giờ, trưa với đêm thì rửa chén, tiền lương không cao, nhưng được bao hai bữa cơm, cũng tiện thể giải quyết xong vấn đề bữa ăn cho đứa nhỏ.

Trên tay chị ấy cũng chẳng có bao nhiêu tiền, phỏng chừng còn phải mượn thêm một chút.

"Không sao ạ." Lạc Di không lo chị ấy quỵt nợ chút nào, chị ấy không phải người như thế.

Giày vò một trận như vậy đã đến hừng đông, buổi sáng bọn Lạc Di còn có lớp, thế là mấy cô lập tức hấp tấp chào tạm biệt chị Tiêu xong liền ra khỏi phòng bệnh.

Mới vừa xuống dưới, "Lạc Di." Một âm thanh quen thuộc đã vang lên: "Sao em lại ở đây? Em bị bệnh à?"

Lạc Di quay đầu nhìn lại, là Dương Nam Ba, bên cạnh anh ta còn có mấy người đàn ông cùng dáng vẻ với anh ta.

Cô cười híp mắt vẫy tay: "Đến đây thăm bệnh, anh thì sao?"

"Khéo thật, anh cũng thế." Dương Nam Ba rất ấn tượng với cô, lần nào nhìn thấy cô cũng có một cảm thụ khác, anh ta vô cùng nhiệt tình hỏi: "Ăn sáng chưa? Có muốn đi ăn chung không? Bệnh viện có căn tin."

Lạc Di lắc đầu, dự định mua hai cái bánh bao ăn trên đường.

Một thanh niên mang nước da khỏe mạnh cười nói: "Nam Ba, không giới thiệu chút sao?"

Cũng không biết vì gì mà Dương Nam Ba không muốn giới thiệu Lạc Di với đám đồng bọn, nhưng dù sao cũng cần thể diện, anh ta tùy ý giới thiệu một chút: "Em gái nhà họ Từ, Lạc Di."

Có lẽ giới thiệu không đủ trang trọng, đám đồng bạn bên cạnh anh ta liền hiểu lầm, nháy mắt ra hiệu với nhau, Lưu Nhất Hách còn hoạch toẹt hơn: "Lại là em gái, rốt cuộc cậu có mấy em gái ngoan rồi?"

Nữ sinh bên người Dương Nam Ba rất nhiều, đều là chủ động tiếp cận: "Đừng nói nhảm, cô ấy không giống mấy người khác."

Lưu Nhất Hách sờ cằm, cười như không cười: "Ừ, đúng là đẹp hơn nữ sinh bình thường một chút."

Giọng điệu anh ta quá mức lỗ mãng, Lạc Di khẽ cau mày: "Đại học công an? Thành tích thi tốt nghiệp trung học nằm giữa 350 với 380, phải không?"

Cô ghét nhất loại đàn ông mồm miệng nhanh nhảu.

Gia thế nhà Lưu Nhất Hách hiển hách, bản thân anh ta đã quen được người ta tâng bốc, có chút thói xấu của quý công tử: "Đúng đó, sao nào?"

Lạc Di không thích bộ dạng cao ngạo của anh ta, lạnh lùng nói: "Tôi vẫn luôn tò mò đầu óc ngu si tứ chi phát triển là thứ gì, thì ra là vậy, thật mở mang kiến thức."

Đám đàn ông lập tức biến sắc, cả đám bọn họ đều học chung một trường.

Lưu Nhất Hách càng giận tím mặt: "Cô nói cái gì?"

Lạc Di cười đến là ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại làm người ta giận điên người: "Không phải bảo tôi nói sao? Được rồi, tôi thành toàn anh, ngu ngốc!"

Cái gì gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô cứ báo ngay tại chỗ đấy, tuyệt không để qua đêm.

Đám đàn ông: “...”

Giang Nguyệt Cầm kéo áo Lạc Di, nháy mắt với cô, đừng tích cực vậy mà…

Lạc Di nhún vai, đứng trước loại đàn ông không biết giữ mồm miệng như vậy phải mạnh mẽ nói không, miễn cho bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Có vài người đàn ông luôn cảm thấy mình không có ý xấu gì, chỉ là nói miệng chút thôi. Nhưng bọn họ có nghĩ đến cảm thụ của nữ sinh hay không?

Lưu Nhất Hách giận nóng đầu, vung ống tay áo lên xông về trước, lại bị Dương Nam Ba ôm ngang chặn lại, không ngừng khuyên bảo: "Đừng xằng bậy, chúng ta là đàn ông, phải có chút phong độ."

Bình Luận (0)
Comment