Ông ta chỉ nói đại mấy con số, thư ký ngồi bên vừa ghi ra giấy, còn chưa kịp tính kết quả thì đã thấy một cô bé nhấc tay thật cao: “5005.07 ạ.”
Thư ký phải mất thêm mấy giây mới báo ra đáp án, giống y như đúc.
Tất cả đều ngẩn người nhìn cô bé kia, tốc độ tính nhẩm thật là đáng sợ.
Tổng cộng 5 vị lãnh đạo, mười đề mục, lần nào Lạc Di cũng tranh được quyền trả lời đầu tiên, đáp án lại 100% chính xác, những tuyển thủ khác không ai theo kịp.
Kết quả cuối cùng, Lạc Di thắng tuyệt đối, cô đã dùng thực lực chứng minh được bản thân.
Sự thể hiện của cô đã khiến tất cả đều kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên khác thường.
Những học sinh khác thì đều ngó cô bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục và ước ao, tuy nhỏ nhưng người ta có thực lực lớn, không phục không được.
Các vị lãnh đạo lại do dự, một mình Lạc Di bao trọn mười đề, vị trí thứ nhất thuộc về cô là đúng rồi, nhưng thứ hai, thứ ba thì sao đây?
Cuối cùng, chủ nhiệm Hứa vỗ bàn quyết định: “Trao tất cả các phần thưởng cho cô bé này đi, mọi người có ai có ý kiến khác không?”
Tất cả đều đồng loạt lắc đầu, chỉ có Vương Hoa trắng bệch mặt ra, thất vọng vô cùng.
Đây vốn nên là dịp để cậu ta tỏa sáng tài năng, nhưng lại thành cơ hội của người khác.
Trưởng ban Vương sa sầm mặt mày, nhìn kẻ bất thình lình nhảy ra cướp đi hào quang của con mình, lòng tức hận muốn chết.
Nhưng ông ta không dám tiếp tục lỗ mãng, chủ nhiệm Hứa đang nhìn chằm chằm ông ta đấy.
Lạc Di tủm tỉm cười, nhận phần thưởng từ tay chủ nhiệm Hứa, lòng tràn đây vui sướng, quay về phía màn ảnh, cong mắt vui vẻ, nét trẻ con linh động khiến lòng người cũng khấp khởi theo.
Chủ nhiệm Hứa nhìn cô mấy lần, quả đúng là có thiên phú hơn người: “Lạc Di này, cháu hãy đại diện cho công xã chúng ta lên huyện tham gia cuộc thi, hãy nỗ lực hết sức, cố gắng lấy được vị trí cao về, làm rạng danh công xã chúng ta nhé.”
“Được ạ.” Mắt Lạc Di như sáng lên, lại có phần thưởng để lấy rồi.
Ngoài cổng, Lạc Quốc Vinh vừa trò chuyện với bảo vệ vừa thăm dò ngó vào trong vẻ nhấp nhổm không yên, sao còn chưa ra nhỉ?
Bảo vệ nghe Lạc Quốc Vinh nói là đưa con gái mới mười tuổi tới dự thi thì kinh ngạc lắm: “Con chú mới mười tuổi á? Nhỏ như vậy đã cho đi thi hả?”
Nhắc tới con gái, Lạc Quốc Vinh dường như thoắt cái đã biến thành người khác, ánh mắt lấp lánh rực rỡ hẳn lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Đúng, con gái nhà tôi đặc biệt thông minh luôn, chỉ là hơi nhỏ tuổi chút, cho nên có thể không bằng con nhà người ta.”
Ồ, ra là thiếu tự tin à, bảo vệ bèn cười cười trấn an ông: “Có thể được cử tới tham gia cuộc thi này đã chứng tỏ con gái chú rất giỏi đó, chú thật là có phúc.”
Lạc Quốc Vinh thích nhất nghe người ta nói vậy, bèn cười lên ha hả.
Trong lúc đang nói giỡn với bảo vệ, ông chợt thấy bóng con gái yêu đang chạy như bay ra ngoài, bèn vội bước ra đón: “Tiểu Di, con còn nhỏ tuổi, lần này tới tham dự coi như lấy kinh nghiệm, tích lũy kiến thức nha.”
Lạc Di thở hồng hộc vì vừa chạy gấp, muốn sớm chia sẻ niềm vui với người nhà, cô hưng phấn kêu to: “Con được giải nhất.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng rực lên, mắt lấp lánh vui sướng nhìn cha mình.