Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 79

Ông ta vừa nói đến đó, bầu không khí nơi này tức thì thay đổi, dưới sự giám thị của bao người, mà dám nói đến gian lận?

Nếu là một đứa trẻ bình thường khác bị chỉ trích như vậy có lẽ đã sớm sợ hãi rúm người lại.

Nhưng Lạc Di lại không phải một đứa trẻ bình thường, cô không hề nghĩ ngợi, tức thì vặn trở lại:

“Bác này, bác đang mắng các vị lãnh đạo ngồi đây sao, bọn họ đều là những vị lãnh đạo công chính liêm minh, sao qua miệng bác lại thành những người không làm tròn trách nhiệm, gian dối trong thi cử như thế? Bác có thù với người ta sao?”

Những vị lãnh đạo có mặt đương nhiên hết sức mất hứng, rốt cuộc là thù gì oán gì? Sao bọn họ lại không biết?

Người này thường ngày trông rất thành thật, thực tế hình như không được như vậy, lại còn không biết chừng mực.

Ấn tượng về trưởng ban Vương trong lòng lãnh đạo thoáng cái đã xấu đi rất nhiều, ông ta cũng biết, nhưng ông ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, liều lĩnh lấy được đề thi lần này, đương nhiên không muốn tất cả trở thành công cốc.

“Nói lung tung, tôi đang nói cháu đấy.”

Lạc Di bình thản và thẳng thắn nói: “Vậy thì bác đã quá đề cao cháu rồi, cháu chỉ là một học sinh nhà nghèo, không quyền không thế, người khác vì sao lại giúp cháu gian lận? Họ có mưu đồ gì mới được?”

Tất cả đều trầm mặc, đúng vậy, vì sao lại làm thế?

Các vị lãnh đạo và thầy cô đã nghĩ xa hơn, chẳng biết hình dung ra những gì mà sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Trưởng ban Vương không ngờ mình đã liều vứt bỏ thể diện, dùng quyền thế để áp chế mà cũng không làm khó được Lạc Di, tức thì xấu hổ đến phát cáu.

“Không ai giúp cháu, mà tự cháu đi ăn cắp đề thi.”

Mọi người nghe ông ta ngụy biện như thế thì đều cảm thấy người này thật quá đáng, ý lớn chèn ép trẻ con, lại còn đang là lãnh đạo cơ đấy.

Lạc Di lại không hề sợ hãi, kinh nghiệm và sự từng trải, can đảm và tri thức không tầm thường giúp cô biết cách tranh luận và kéo lí cho mình: “Ý bác đang muốn ám chỉ nhân viên của cuộc thi này giám thị không nghiêm minh sao ạ?”

Những nhân viên trông coi đều tái mặt, quắc mắt lườm trưởng ban Vương, người này, ăn nói bậy bạ gì đó.

Dưới ánh nhìn giận dữ và khác thường của bao người, sắc mặt trưởng ban Vương đã tím bầm lại: “Thật là nhanh mồm nhanh miệng, tôi thấy cần phải nghi ngờ…”

Lạc Di lại không muốn dây dưa nhiều với ông ta, cô cắt ngang:

“Bác không tin chứ gì? Vậy dùng thực lực nói chuyện đi, mời các vị lãnh đạo ở đây ra đề mục tại chỗ, các thí sinh chúng cháu sẽ tranh nhau đáp từng đề một, điểm ai cao nhất thì người đó đứng thứ nhất cuộc thi.”

Phương án này quả thực sẽ chặn đứng mọi khả năng gian lận.

Vị lãnh đạo cao nhất giơ tay ủng hộ: “Ý kiến này được đấy, cứ làm như vậy đi.” Công chính nghiêm minh, lại còn thú vị, rất hay.

Trưởng ban Vương nôn nóng: “Chủ nhiệm Hứa, làm thế liệu có tùy tiện quá không? Như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đâu.”

Chủ nhiệm Hứa lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái rồi vung tay: “Nào nào, mỗi người ra hai đề, để tôi bắt đầu cho.”

Không cho trưởng ban Vương cơ hội tiếp tục nói, chủ nhiệm Hứa đã trực tiếp đặt câu hỏi: “56.3*88.9 bằng bao nhiêu?”

Bình Luận (0)
Comment