Đã đến giờ thi đấu, một giáo viên gọi mọi người đến phòng học, Lạc Di thấp nhất, ngồi ở bàn trước nhất.
Đôi mắt cô nhìn thấy giải thưởng được bày ra trên bục giảng, giải nhất là giày thể thao, giải nhì là một cái cặp sách màu xanh quân đội, giải ba là hai chiếc bút chì.
Cô nhìn mà chảy nước miếng, cô đều muốn cả, làm sao đây?
Trên bục giảng có một loạt lãnh đạo đang ngồi, hiệu trưởng trường tiểu học công xã và mấy vị lãnh đạo của công xã đều ngồi ở đây.
Trong đó, trưởng khoa Vương của ngành giáo dục đã nhìn thấy con trai Vương Hoa của mình trong đám đông, hai cha con trao đổi một cái ánh mắt mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu.
Thắng bại ở ngay trong ánh mắt này.
Sau mấy lời phát biểu ngắn gọn, đề thi đã được phát xuống, cần hoàn thành trong vòng nửa giờ.
Vương Hoa vừa lấy được đề thi liền vội liếc qua, thấy được những đề mục quen thuộc mới âm thầm thở ra một hơi.
Cậu ta đã được xem mấy đề này từ trước, đáp án cũng đã làm ra rồi, chỉ cần điền vào là được, cậu ta tin rằng lần này mình có thể có kết quả thi xuất sắc vượt trội.
Trưởng ban Vương vì muốn con mình được nổi bật hơn người, nhận được sự chú ý cho nên mới cố tình làm thế nhằm ‘chế tạo một thiên tài nhỏ tuổi’.
Nhìn con trai múa bút như bay, ông ta hài lòng gật đầu, chờ thời khắc vinh dự nhất dần tới.
Tổng cộng có 50 câu hỏi, Vương Hoa chỉ mất chừng chục phút đã làm xong, vừa định nhấc tay xin nộp bài thì chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên: “Em xong rồi ạ.”
Cái gì? Vương Hoa chấn động tinh thần, ngẩng phắt lên, nhìn về phía tiếng nói nọ, là cô nhóc đó, lập tức cậu ta bình tĩnh lại.
Quả nhiên con nhóc đó chỉ tới thi chơi chơi thôi, có khi nào nộp giấy trắng thật không nhỉ? Thật là, chỉ biết làm loạn, lấy lòng mọi người.
Lạc Di cười híp mắt, giao bài cho hiệu trưởng trường tiểu học: “Thầy xem xem có sai gì không ạ?”
Hiệu trưởng nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn xuống bài thi, thấy mọi chỗ trống đều đã được điền đầy đủ.
Ông ấy thận trọng đối chiếu từng câu với đáp án chuẩn, khoa trưởng Vương đứng bên tỏ vẻ bất mãn:
“Bây giờ học sinh tiểu học đều không biết nghiêm túc thế sao? Dù không làm được bài thì cũng phải nghiêm chỉnh suy nghĩ, thái độ phải đoan chính một tí chứ, cô nhóc này ở trường nào thế? Phải nhắc nhở hiệu trưởng trường đó chú ý tăng cường giáo dục tư tưởng phẩm đức mới được…”
Vinh dự ‘người nộp bài đầu tiên’ đã bị cướp mất, trưởng ban Vương đặc biệt khó chịu.
Nhưng không đợi ông ta nói xong, hiệu trưởng Tiền đã khiếp sợ kêu lên: “Đúng hết toàn bộ.”
Trưởng ban Vương tức thì biến sắc: “Cái gì? Sao có thể như vậy được?”
Ông ta giật lấy bài thi, những móc đỏ đánh dấu đáp án đúng trông chói mắt vô cùng, tỉ mỉ đối chiếu tận ba lần, vẫn không tìm ra một lỗi.
Trưởng ban Vương nhíu mày nhìn Lạc Di, một con nhóc gầy teo, bé xíu, trông chẳng có gì nổi bật, nhưng lại vừa phá vỡ kế hoạch của ông ta.
“Tên gì? Học trường nào?”
Lạc Di có thể nhận ra ông ta không ưa mình, lòng thoáng chút kì quái, cô không làm gì chọc đến người ta mà nhỉ: “Lạc Di, học sinh lớp ba tiểu học Hồng Tinh.”
Trưởng ban Vương cười ha hả: “Tiểu học Hồng Tinh? Cái trường tiểu học nghèo nàn kém cỏi đó ấy hả? Học sinh trường khác có năng lực thì tôi còn tin được, chứ trò này… chắc chắn gian lận.”