Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 97

Chợt một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: “Gọi cảnh sát đi.”

Đó là Lạc Di, người đang ở trung tâm dư luận, nhưng lại bình tĩnh như thường, không một chút bối rối.

Tất cả đều bối rối: “Cái gì?”

Lạc Di chớp đôi mắt đen sáng rực, nhìn thẳng vào Vương Hải Yến, cô đã nghĩ ra biện pháp phá giải cái bẫy này: “Thưa hiệu trưởng, em muốn báo cảnh sát, có người lập kế hãm hại em, nội ứng ngoại hợp, lén nhét tiền vào ngăn kéo bàn em, sau đó diễn trò vừa ăn cướp vừa la làng.”

Cách thức gây án quá thô sơ, chỉ có con người chất phác thuần lương của thời đại này mới không nhận ra.

Còn Lạc Di, cô chính là người đã từng có kinh nghiệm xem cả trăm tập Thám tử lừng danh Conan đó.

Vương Hải Yến không ngờ Lạc Di lại dõng dạc như thế, vì sao nó không sợ, vì sao không khóc lóc xin tha?

Lại còn muốn gọi cảnh sát?

“Lạc Di, mày còn dám trả đũa à? Thật đúng là c.h.ế.t đến nơi còn không tự biết…”

Lạc Di nhếch miệng cười nhạt, bình thản nói: “Em có chứng cứ.”

Vương Hải Yến biến sắc: “Chứng cứ gì?”

Không thể nào, bà ta đã cân nhắc rất lâu, tỉ mỉ tính toán từng tí mới quyết định thực hiện kế hoạch này, tuyệt đối không thể có kẽ hở nào.

“Em muốn đợi cảnh sát tới mới nói.” Lạc Di vẫn bình tĩnh nhìn bà ta, còn cười cười vẻ ngây thơ, “Cô Vương, cô đừng nóng ruột, đến khi đó, là cô phải đi khỏi trường này hay là em phải đi, rồi sẽ có kết quả.”

Bị một đôi mắt kiên định như thế nhìn chằm chằm vào, Vương Hải Yến chợt thấy sống lưng lạnh toát, con nhỏ này muốn làm gì?

Ngô Tiểu Thanh đã yêu nghiệt lắm rồi, chẳng lẽ con gái cô ta sinh ra còn đáng sợ hơn?

Lạc Di quay sang nói với hiệu trưởng: “Thưa thầy, em muốn báo cảnh sát xử lí việc này.”

Thời kì này, dù có mâu thuẫn gì thì dân chúng cũng thường có xu hướng tự giải quyết riêng với nhau.

Nông dân chất phác không thích đưa chuyện đến tai cảnh sát, trong lòng họ luôn có một cảm giác kính nể với một địa phương nghiêm cẩn như thế, đồng thời cũng luôn cảm thấy người có tiếp xúc với đồn cảnh sát đều không phải người tốt.

Đương nhiên, cũng vì thế mà họ không có thói quen gặp chuyện liền báo cảnh sát, không giống Lạc Di có tư tưởng gặp phiền phức liền muốn báo chính quyền.

Trường học không có điện thoại, hiệu trưởng bèn bảo thầy giáo môn toán chạy tới đại đội mượn điện thoại báo cảnh sát, còn mình thì ở lại đây trấn giữ hiện trường.

Vương Hải Yến vô cùng bực dọc, cực lực ngăn cản nhưng không hiệu quả, hiệu trưởng không màng đến lời bà ta.

Việc này đã chạm đến ranh giới chịu đựng của ông ấy, nhất định phải tra ra rõ ràng, không thể để người nào phải chịu oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xấu nào.

Lạc Di thong dong ngồi xổm xuống, nhặt từng món đồ của mình lên, cô thận trọng lau bụi trên sách vở, quay đầu lại đã thấy bàn được đỡ dây ngay ngắn, bèn khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn Trình Tuệ và Lạc Tiểu Binh.

Lạc Tiểu Binh nhìn cô em họ vẫn hết sức trấn tĩnh, có cảm giác như lần đầu mới biết cô bé này, dường như Lạc Di chẳng biết sợ gì, ai cũng không thể khiến cô bé khuất phục.

Cô em họ này chẳng có chỗ nào giống trẻ con bình thường cả, quá ngầu.

Đám trẻ vừa rồi còn tin chắc Lạc Di đã ăn cắp, nhưng nay đều ngó sang nhìn nhau đầy hoài nghi, liệu Lạc Di có thật là kẻ trộm không? Sao bạn ấy chẳng sợ hãi gì thế? Lại còn bảo hiệu trưởng gọi cảnh sát tới?

Bình Luận (0)
Comment