Đám nhỏ này tâm trí vốn chưa được vững vàng, dễ bị người ta tác động.
Vương Hải Yến thấy thế thì tức lắm: “Lạc Di, đồ ăn cắp, sao mày còn dám cười hả?”
Lạc Di không buồn để ý tới bà ta, cô ngồi vào ghế của mình, hai tay chống cằm, chớp mắt: “Thầy hiệu trưởng, rảnh quá chẳng có việc gì, hay là chúng ta nói một vài câu về cái người tên Vương Hải Thanh kia đi.”
Cô vừa nói đến đó, Vương Hải Yến đã ngây người, hiệu trưởng cũng ngẩn ra, thận trọng hỏi: “Vương Hải Thanh? Sao em biết ông ta?”
“Từng gặp hai lần, đều rất thú vị.” Lạc Di cười cười như một đứa trẻ ngây thơ chẳng biết gì, nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói ngập đầy lạnh lẽo.
“Em biết không nhiều lắm, chỉ biết Vương Hải Thanh nguyên là dân thôn Hồng Tinh này, là anh họ cùng tộc với cô Vương Hải Yến đây, đồng thời cũng là cháu họ của bí thư chi bộ thôn, hiện là trưởng ban của ban giáo dục, đứng đầu ngành giáo dục công xã này, năm nay 36 tuổi, có hai con trai, con cả Vương Hoa…”
Cô thao thao bất tuyệt một hồi, tất cả đều là tin tức do cô thu thập được, người lớn không nói nhưng trẻ con lại khác.
Người lớn luôn cho rằng trẻ con chẳng hiểu gì đâu, cho nên có buôn chuyện với nhau hay nói hớ vài câu đều sẽ không tránh mặt trẻ.
Thực ra, đám nhỏ này biết nhiều lắm.
Hiệu trưởng sợ ngây người, thế này còn tính là không nhiều lắm ư?
Vương Hải Yến bắt đầu có dự cảm chẳng lành, sao con ranh này lại biết nhiều thế? Ai nói cho nó biết? Quan trọng nhất là, nó muốn gì?
Quả nhiên, dự cảm của bà ta rất đúng khi Lạc Di đã nhắm thẳng đầu mâu về phía bà ta: “Em còn biết cô Vương Hải Yến đây chưa từng chính thức tới trường học tập, lại có tư cách làm giáo viên, thật là thú vị nhỉ.”
Cô vừa nói dứt lời, toàn bộ chợt tĩnh lặng, người nọ ngó người kia, bầu không khí rất lạ lùng.
Lạc Di chưa nói Vương Hải Yến chạy cửa sau vào trường làm giáo viên nhưng chỉ cần nói đến đó cũng đủ để người ta liên tưởng.
Học sinh tiểu học tuy ngây thơ đơn thuần nhưng cũng không phải kẻ ngu, mấy đứa nhỏ nhướng mày nhấm nháy nhau, định khi nào về nhà sẽ nói lại với cha mẹ.
Nếu đó là sự thực thì Vương Hải Yến không xứng làm giáo viên của bọn họ.
Vương Hải Yến tức muốn nổ phổi: “Mày nói láo!”
Lạc Di đã bị những hành vi đáng ghê tởm của người này chọc tức thật sự, trình độ dạy học kém cỏi, lại không có nhân phẩm người thầy, chi bằng khiến bà ta cút về nhà đi thôi, chớ có ở đây làm hại mầm non tổ quốc.
Từ lâu Lạc Di đã muốn đá người này ra khỏi trường, khổ nỗi không có cơ hội thchs hợp, không ngờ Vương Hải Yến lại tự tay đưa cơ hội tới cho cô.
Lúc này không ra tay thì còn chờ tới bao giờ.
“Chị ơi.” Lạc Nhiên lao vào lớp như viên pháo đốt, nhe răng, “Ai bắt nạt chị tôi, tôi cắn c.h.ế.t luôn đó.”
Vừa nghe nói có người bắt nạt chị mình, cậu nhóc lập tức nóng nảy, trừng to mắt, điệu bộ hung dữ đến là đáng yêu.
Lạc Tiểu Đào hớt hải chạy sau, sắc mặt khẩn trương, vừa vào lớp liền ngó quanh tìm kiếm Lạc Di và Lạc Tiểu Binh, thấy cả hai đều còn nguyên lành mới thở dài một hơi.
Lạc Di vẫy tay gọi Lạc Nhiên lại gần, cậu nhóc lập tức chạy qua, ngước đầu nhìn chị gái: “Chị, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị, em rất giỏi đánh nhau.”