.
Chương 1004:
Mạch Đức Dung cười nói: "Chẳng những có thể nhìn thấy khuôn mặt mà còn có thể kiểm tra các phương diện khác của đứa nhỏ, em không chuyên về mặt này, cụ thể cần nghe theo bác sĩ nhưng trước mắt thì thấy bọn chúng đều vô cùng khỏe mạnh."
Hứa Uyển Tâm sửng sốt một chút: "Bọn chúng?"
Mạch Đức Dung nở nụ cười: "Không thể tưởng tượng được đúng không, là bọn chúng!"
Hứa Uyển Tâm lảo đảo lui về phía sau, không thể tin được nói: "Trời ạ, Bồ Tát phù hộ, Thiên Hậu ban ơn!"
Bà tin Phật, tin Bồ Tát, cũng cúng bái mẹ tổ Thiên Hậu, gặp được chuyện vui sẽ luôn niệm vài câu Phật hiệu trước tiên.
Trước đó Tô Lâm Lang chỉ mới siêu âm B lúc cô vừa mang thai được một tháng.
Thời đại này mọi người không thích thường xuyên sử dụng các loại máy móc khám chữa bệnh, cho nên sau khi xác định cô mang thai thì giao cho Mạch Đức Dung toàn quyền lo liệu, đây là lần thứ hai cô kiểm tra bằng máy móc, cũng là máy siêu âm màu bốn chiều mà giới chữa bệnh vừa mới cho ra mắt này.
Mang thai là một quá trình đặc biệt thần kỳ, bụng Tô Lâm Lang rất lớn, em bé ở trong bụng sẽ đấm đá tay chân, cô cũng không bị ốm nghén như trong tưởng tượng, hơn nữa ông cụ Hạ Trí Hoàn cũng chia sẻ một số lượng lớn công việc giúp cô, ông tư Viên và chị Cầm, ông sáu Lục cũng có thể tự mình lo liệu một phương, về phía công việc không cần vất vả quá nhiều, cho nên tới bây giờ cô vẫn cảm thấy hài lòng.
Mà bởi vì siêu âm màu bốn chiều có thể nhìn đến gương mặt của em bé nên cô cũng rất mong chờ, rất muốn biết con của mình có dáng vẻ ra làm sao, nhưng còn phải đợi một giờ nữa mới có thể nhận được kết quả, trong đó sẽ có ảnh chụp siêu âm của em bé.
Lúc nghỉ ngơi trong phòng bệnh thì điện thoại của cô reo lên, Mạch Đức Dung cẩn thận nên cúp máy điện thoại di động mà sửa lại dùng điện thoại bàn.
Bà ấy cố gắng hết sức để che chắn cho Tô Lâm Lang tránh khỏi các loại tia bức xạ điện tử.
Người gọi điện thoại tới là là Gonda nhỏ, à không, bây giờ phải nên gọi là Gonda lớn rồi.
Cậu ta gọi điện thoại quốc tế đường dài từ Vương quốc Anh .
Cậu ta hỏi Tô Lâm Lang: "Chị dâu, chị sắp sinh con chưa, khi nào thì tôi có thể nhìn thấy con chị?"
Từ lúc Tô Lâm Lang mang thai thì bắt đầu có tính bao che khuyết điểm, cho nên Gonda chỉ đùa một chút mà cô đã nói: "Sao, cậu không dám bắt nạt tôi nên muốn bắt nạt con tôi đúng không?"
Gonda cười ha ha: "Nếu tôi bắt nạt cục cưng của chị thì Hạ Phác Chú và Hạ Băng Nhạn sẽ giết tôi mất, tôi chỉ tò mò, chị dâu, có phải con của chị khi sinh ra sẽ dùng đao, búa chém lung tung hay không."
Có giỏi võ thuật hay không thì cần phải xét đến năng khiếu, tất nhiên còn cần phải tập luyện.
Tô Lâm Lang cũng rất chờ mong ít nhất cũng có một đứa con giống như cô, cách cư xử thông minh, nhạy bén lại có năng lực.
Nhưng hiện tại Gonda đang ở nhà cậu ta tại Vương quốc Anh, gọi điện thoại quốc tế đường dài tất nhiên không phải chỉ để nói chuyện phiếm, Tô Lâm Lang nói đùa hai câu, cũng chuyển đề tài về chuyện chính.
Cô hỏi trước: "Gonda, là do tự một mình cậu gọi điện thoại cho tôi hay bên cạnh còn có người khác?"
Tháng sau Gonda mười tám tuổi, đã trưởng thành, có thể tự mình xử lý tài sản của mình. Cậu ta thở dài, nói: "Tôi ở với ông nội, chắc hẳn chị dâu cũng đã đoán được, ông nội của tôi rất muốn biết thái độ của Đại Lục có đủ cứng rắn hay không."
Tô Lâm Lang nói: "Gonda, nếu cậu tin chị dâu muốn tốt cho cậu thì hãy khuyên ông nội của cậu bán hết cổ phần của ngân hàng Hắc Mã Châu Âu, bảo vệ tài sản hiện có, thoát khỏi dòng nước xiết để an hưởng lúc tuổi già, nhưng nếu..."
Gonda chặn ngang lời Tô Lâm Lang: "Tất nhiên tôi tin chị dâu rồi, tôi cũng tin tưởng tại bàn đàm phán, Vương quốc Anh cũng sẽ đưa ra điều kiện đàm phán không dưới bốn mươi triệu, chỉ là ông nội của tôi vẫn còn ôm hy vọng, cảm thấy không cần trả bốn mươi triệu kia, còn có mấy người cậu của tôi, bọn họ đều quỳ xuống cầu tôi lấy tiền ra cứu bọn họ."
Tô Lâm Lang im lặng suy nghĩ một lát, hỏi: "Gonda, cậu có biết chuyện Tiền Phi Long dùng tiền của cậu mua du thuyền hay không?"
Gonda nói: "Biết, nhưng sau đó cậu ấy lại trả tiền lại, cậu ấy vĩnh viễn là người cậu tốt nhất của tôi."
Khi một người đủ mười tám tuổi thì đã trưởng thành, cũng có thể đủ sức tiếp thu sự thật tàn khốc.