.
Chương 103:
Lương Nguyệt Linh lại nói: “Còn nữa, ông ta đã đầu tư tận ba mươi triệu cho phòng khám tâm lý của Tôn Gia Kỳ, đó là toàn bộ số tiền hiện có trong nhà, dì tôi không hề biết gì cả.”
Tôn Gia Kỳ, cháu gái của Linda Tôn, cũng là con nuôi của Lê Hiến và Mạch Đức Dung.
Một phòng khám tâm lý có thể lớn đến mức nào mà ông ta quăng tận ba mươi triệu vào đó vậy?
Dù là đầu tư cho con nuôi thì vì sao ông ta không nói cho vợ mình biết, cô nhớ lại bức ảnh do Hoàng Mao chụp được, dáng vẻ thân mật của Lê Hiến và Tôn Gia Kỳ trong đó khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vì thế cô hỏi: “Có thể kiện Lê Hiến và lấy lại số tiền đầu tư không?”
Ba mươi triệu, đó là tiền của Mạch Đức Dung, bà ấy là người rất tốt bụng, hay quyên góp ở khắp nơi, cuối cùng lại bị gã đàn ông kia lén lút cướp hết số tiền của hồi môn, như vậy sao được?
Lương Nguyệt Linh thở dài: “Có thể kiện, nhưng bây giờ chúng tôi bắt buộc phải thả người, có điều một khi Lê Hiến ra ngoài chắc chắn sẽ lập tức kiện ngược lại dì tôi chia cắt cổ phần, rất có thể sẽ kiện bà ấy giam giữ trái phép.”
Lê Hiến không chỉ bị dao đâm đến vết thương đầy người mà còn bị tiêm thuốc mê, nhốt vào trong phòng. Bây giờ đã sắp đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ rồi, may mà Mạch Đức Dung là vợ của ông ta, nếu không đã thành tội giam giữ người trái phép rồi.
Ngày nay là xã hội pháp trị, dĩ nhiên không thể nhốt người trong thời gian dài được.
Hơn nữa sở dĩ Linda Tôn án binh bất động là vì vẫn hy vọng vào “lá bài” Lê Hiến này, bà ta đang mong có thể mượn ông ta để lật ngược tình thế, khi nào không hoàn toàn giẫm nát, giẫm chết ông ta xuống đất thì Linda Tôn sẽ không chịu buông tay.
Nhưng đối với một gã đàn ông cặn bã, nếu không thả thì pháp luật không cho phép, còn nếu thả thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Tô Lâm Lang hỏi: “Luật sư của Lê Hiến đã đến chưa?”
“Nói là dẫn theo cảnh sát đến, đang ở dưới lầu đấy.” Lương Nguyệt Linh đáp lại.
Một kẻ thứ ba lại dám dẫn cảnh sát đến tận nhà vợ chính tìm đàn ông, đúng là người làm luật sư, thật hống hách.
“Y tá Mạch không thể kiện Lê Hiến trùng hôn sao?” Tô Lâm Lang lại hỏi.
Lương Nguyệt Linh nói: “Theo những gì thám tử nghe ngóng được thì bọn họ đã ở bên nhau từ năm 73 rồi, lúc đó pháp luật của chính phủ Cảng Thành vẫn chấp nhận điều này, vì vậy đối phương là vợ lẻ hợp pháp của Lê Hiến.”
Tận mười mấy năm, Mạch Đức Dung cũng không biết vậy mà chồng mình còn có một người vợ lẻ hợp pháp, bà ấy cũng hồ đồ thật.
Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên, Mạch Đức Dung đang nằm ở đó giật mình ngồi thẳng dậy.
Xem ra là vợ lẻ - kẻ thứ ba làm luật sư gọi đến, Tô Lâm Lang nhấc máy: “Alo?”
“Bà Mạch, tôi là luật sư Mã, tôi và cảnh sát đang ở dưới lầu, xin bà hãy thả người ra ngay lập tức, nếu không tôi có lý do nghi ngờ đương sự của tôi đang bị giam giữ. Tôi nghĩ Hạ Thị đang trong giai đoạn khó khăn, một cổ đông lớn như bà cũng không muốn bị đăng lên báo và gây thêm rắc rối cho tập đoàn Hạ Thị đâu nhỉ?’ Quả nhiên là luật sư, người đàn bà này còn điên hơn Lê Hiến.
Tô Lâm Lang nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Nếu không thì sao?”
Bởi vì cô nói rất nhỏ tiếng nên đối phương vẫn nghĩ người nói chuyện là Mạch Đức Dung, cô ta tiếp tục đe dọa: “Tôi biết chủ tịch của hội đồng quản trị Hạ Thị - Hạ Chương đã thành người thực vật rồi, nếu bà không muốn tôi tung chuyện này ra ngoài thì mau thả người ra ngay.”
Cuối cùng Tô Lâm Lang cũng hiểu vì sao Mạch Đức Dung đã khóc rồi.
Bà ấy là người Hạ Trí Hoàn tin tưởng nhất, nhưng bởi vì bà ấy mà bí mật của Hạ Thị đã bị lộ hết.
Thật ra theo Tô Lâm Lang, sau khi Hạ Phác Đình tỉnh dậy và có thể xử lý mọi chuyện thì cho dù chuyện Hạ Chương hôn mê bị tung ra cũng không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ là biến động trên thị trường chứng khoán, sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng nếu có thể giấu thì tạm thời nên giấu.
Cô bảo: “Bảo cảnh sát hãy xin lệnh khám xét trước, nếu xin được thì tôi cho các người lên.”
Mạch Đức Dung và Lương Nguyệt Linh đều sốt ruột, mặc dù Hạ Thị cũng có quan hệ ở phía cảnh sát nhưng bây giờ bọn họ không đúng lý, nếu cảnh sát thật sự xin được lệnh khám xét và lên đây tìm được người, vậy thì bọn họ chắc chắn bị tội giam giữ trái phép.
Cả hai đồng thời nói: “Không làm vậy được, chúng ta thả người đi, thả ngay bây giờ.”