.
Chương 1037:
Hạ Phác Hồng đáp: "Chị dâu, em chuẩn bị sẵn sàng để leo tường rồi mà."
Tô Lâm Lang bình tĩnh nói: "Leo đi, giờ chị sẽ gọi điện tố cáo, hai bút cùng vẽ, để xem em làm cách nào về được tới đây."
Điên Công đang đi tập huấn, không được phép cầm theo điện thoại. Trước đó anh ta đã lẻn vào nơi để tư trang, lấy trộm điện thoại của mình gọi cho bà, giờ đang định lặng lẽ trở ra, vừa nghe chị dâu nói vậy, anh ta thất thanh hét lớn: "Chị dâu, đừng mà!"
"Mau quay về tập luyện đi, cả nhà sẽ chờ em, ông nội cũng sẽ chờ em." Dứt lời, Tô Lâm Lang lập tức cúp máy, đồng thời cắt luôn tiếng gào thét xin tha đầy thê thảm của Điên Công.
Dù anh ta có điên tới cỡ nào cũng sợ bị bắt vào tù, thế nên không dám bướng bỉnh mà ngoan ngoãn quay về tham gia huấn luyện.
Đời người luôn có những giai đoạn thăng trầm, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua, chắc chắn tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Sau khi Hạ Trí Hoàn nhập viện, làm kiểm tra một lượt từ đầu tới chân, bác sĩ mới phát hiện vấn đề không nghiêm trọng như họ vẫn tưởng, thế nên nếu ông ấy cương quyết không phẫu thuật thì tiếp tục điều trị bảo tồn, tĩnh dưỡng nhiều hơn cũng không sao.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này sẽ có nguyên một đội ngũ nhân viên y tế trông chừng ông cụ, chờ ngày lễ "trở về" tới.
Hôm sau, A Minh và A Ngọc nhận được thông báo trúng tuyển, có thể tham gia diễn tập.
Sau khi Tô Lâm Lang gọi điện giải thích cho Tề Dữ về chuyện ống nước, họ quyết định không xin sự trợ giúp từ bên ngoài, mà sẽ đệ trình yêu cầu lên chính phủ, chỉ trong một đêm đã lắp đặt xong các ống dẫn, nhờ đó mà việc cung cấp nước cũng ổn định lại.
Thêm một ngày trôi qua, Hạ Phác Chú vẫn luôn ở nước ngoài du học cũng quay về. Hiện tại anh ấy chẳng còn nhỏ gì nữa, đã hai mươi tám tuổi rồi, ấy thế mà vẫn cô đơn lẻ bóng. Hạ Phác Hồng cũng thế, lúc nào cũng được đơn vị ưu tiên giới thiệu đối tượng mà chẳng có lần nào xem mắt thành công, còn Hạ Phác Húc thì dù được rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng tiếc là người ta mắt cao hơn đỉnh, không nhìn trúng ai hết.
Nếu Hạ Phác Chú đã trở lại, tất nhiên công tác đưa đón A Minh và A Ngọc sẽ do anh ấy đảm nhận. Năm Hạ Phác Chú đi du học, hai đứa nhỏ vừa mới chào đời, mấy năm gần đây lại thích chạy tới những quốc gia khác để học lên cao nữa. Trích lời Hạ Phác Chú thì anh ấy đang nghiên cứu chính trị, nhưng trong mắt người khác, Hạ Phác Chú chẳng khác nào một tên vô công rỗi nghề, thích chơi bời lêu lổng.
Hàng năm, anh ấy cũng có ghé thăm nhà, nhưng chỉ ở nhiều lắm một, hai tuần là lại đi tiếp. Với cả trước kia, Hạ Phác Đình canh gác nghiêm ngặt vô cùng, không cho anh ấy chơi với hai đứa nhỏ nhiều. Thế nên trước giờ, Hạ Phác Phú chưa có dịp nào được tiếp xúc gần gũi với hai đứa nhóc cả. Dạo gần đây, nhờ chuyện đưa đi đón về mỗi ngày, ngoài ra còn cùng hai đứa diễn tập, anh ấy mới ngạc nhiên nhận ra rằng trong lúc bản thân không có ở nhà, bọn trẻ chẳng những đã trưởng thành, mà còn trở nên cực kỳ tài giỏi.
Ví dụ như A Ngọc, tuy từ hồi lên bốn, Tô Lâm Lang đã mời một sư phụ Vịnh Xuân về nhà dạy cô bé học võ, nhưng từ đó đến nay, Hạ Phác Chú chưa từng thấy cô bé đánh nhau với người khác, vì vậy vẫn luôn nghĩ rằng cô bé không biết võ, không biết đánh người. Thế mà một lần nọ, khi đang diễn tập, A Minh bất cẩn đụng phải một đứa bé, đứa bé tức giận giơ chân đá A Minh một phát, sau đó Hạ Phác Chú tận mắt nhìn thấy A Ngọc bé nhỏ đi theo cậu nhóc kia vào nhà vệ sinh, chớp mắt đã khóa ngược hai tay cậu nhóc ra phía sau, rồi dí đầu cậu ta vào bồn cầu, cậu nhóc kia hoảng loạn xin tha cả nửa ngày cô bé mới chịu buông tay.
Trước kia, Hạ Phác Chú từng bị bạn học bắt nạt, cũng bị người ta dí đầu vào bồn cầu rất nhiều lần, nên có nằm mơ anh ấy cũng không ngờ cô cháu gái bé bỏng mới chín tuổi nhà mình lại là một nhóc đầu gấu, còn bắt nạt con trai nhà người khác tới bật khóc.
Cũng vì ấn tượng ban đầu ấy mà Hạ Phác Chú cứ tưởng A Ngọc sở hữu tính cách mạnh mẽ, cứng cỏi, phong thái tiêu sái, phóng khoáng như chị dâu, còn A Minh từ bé đã ít nói, trầm tính sẽ là một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, dịu hiền.
Nhưng đời không như mơ.
Tình hữu nghị của trẻ con là thứ tình cảm đơn thuần nhất, bạn bè chơi vơi nhau cũng rất tốt, nhưng có vài đứa lại thích kéo bè kết phái, cộng thêm A Minh và A Ngọc không giống những đứa trẻ khác, đại đa số đứa nhỏ nào cũng công khai thân phận của mình, hoặc sẽ tự khoe với người khác, nhưng hai đứa nhỏ nhà họ vì từng bị bắt cóc nên thái độ khá là kín tiếng, điệu thấp, cũng vì vậy mà trong lúc diễn tập, bọn nhỏ đã bị mấy đứa khác cô lập nhẹ.
Sau khi bị A Ngọc dạy dỗ một trận, tên nhóc kia đã xúi bạn bè mình cố ý kéo tóc A Ngọc trong lúc tập luyện.
Hạ Phác Chú đứng ngoài chờ đón bọn nhỏ đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, A Minh đứng phía sau A Ngọc tất nhiên cũng thấy, nhưng cậu bé chẳng hé răng lấy nửa lời. Điều này khiến Hạ Phác Chú giận lắm, thầm nghĩ là bé trai duy nhất trong nhà, có phải A Minh yếu đuối quá rồi không, tới cả em gái cũng chẳng bảo vệ được.