.
Chương 105:
"Chính ông không muốn quay về Cảng Thành nên mới có ý định giết chết cả ba thế hệ của nhà họ Hạ để nắm quyền quản lý Hạ Thị và tích cực ủng hộ nữ hoàng của ông, ông cho rằng làm vậy thì bản thân sẽ kiếm được một khoản lớn đúng không?" Tô Lâm Lang nói.
Biểu cảm trên mặt Lê Hiến trở nên hung dữ, vặn vẹo, cơ thể ông ta run lên.
Việc này không liên quan gì đến tình cảm mà là sự suy đoán chủ quan của một vị giám đốc đối với sự phát triển của công ty trong tương lai.
Có người nước mắt lưng tròng mong đợi ngày quay về nhưng cũng có người thờ ơ, không ai thuyết phục được ai, cuối cùng lại biến thành một cuộc chiến nảy lửa.
Trong sách, có lẽ Linda Tôn và Lê Hiến đã tổn thất mấy trăm triệu vì đầu tư vào một tập đoàn tài chính lớn ở nước Anh.
Bọn họ giết người đứng đầu Hạ Thị, cướp lấy quyền lãnh đạo, làm cho tiền bạc của Hạ Thị rơi vào tay tập đoàn tài chính nước ngoài, khiến giá trị của Hạ Thị suy giảm nghiêm trọng.
Có điều tình huống hiện tại vẫn chưa tiến triển tới bước đó, cổ phiếu của Bách Phú cũng chưa rớt giá nên bọn họ vẫn vô cùng tin tưởng.
Vả lạ, Lê Hiến biết nguyên nhân Hạ Trí Hoàn đến Đại Lục là vì ở đó có một người lính nghèo từng cứu mạng ông cụ, thế nhưng Lê Hiến lại không hiểu được tình yêu nồng nhiệt của Hạ Phác Đình dành cho Đại Lục. Hơn nữa, lý do giết người là gì chỉ cần mình ông ta biết là được rồi, thế nên ông ta nói: "Phác Đình quá ngu ngốc!"
Sau đó, ông ta lại lẩm bẩm: "Rốt cuộc tại sao một người ng thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa lại đứng về phía Đại Lục nghèo nàn kia chứ."
Ông ta ngẩng đầu nhìn Tô Lâm Lang, vẻ mặt lạnh lẽo, ông ta lạnh lùng nói: "Cô không cảm thấy anh ta rất hèn hạ và đáng chết sao?"
Tô Lâm Lang chậm rãi quay người, lắc eo ngồi xuống ghế, bắt chéo chân.
Hôm nay cô mặc váy liền thân cộc tay, bộ trang phục này tôn lên dáng người vừa đầy đặn, mềm mại lại tình tế, uyển chuyển và gương mặt trẻ trung của cô.
Cô gái trẻ tuổi này chỉ ngồi im ở đó cũng đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
"Anh ấy làm như vậy là vì tôi, vì yêu tôi nên anh ấy mới quyết định mang ba trăm triệu đến Đại Lục đầu tư."
Tuy Tô Lâm Lang đang cười nhưng lời mà cô nói ra lại rất vô tình: "Đến lúc sát nhập lại, có lẽ giám đốc Lê sẽ thê thảm. Ở Đại Lục nghiêm cấm hành vi mại dâm, nếu phát hiện sẽ bị bắt đi lao động cải tạo. Đồng thời luật pháp cũng không cho phép đàn ông có vợ bé, tội trùng hôn cũng phải ngồi tù, một khi đã vào tù thì sẽ phải ở trong đó tới chết!"
Lê Hiến nổi điên cầm dao phẫu thuật lên: "Đồ hồ ly tinh, chính cô đã quyến rũ Phác Đình khiến anh ta tới Đại Lục, tôi sẽ rạch nát mặt cô!"
Tô Lâm Lang vốn là một kẻ giết người không chớp mắt nhưng bấy giờ cô lại mềm nhũn như sợi mì, nhẹ nhàng xoay người hét lên: "Đừng mà, cứu mạng!"
Tiếng hét nhỏ nhẹ này kích thích hormone nam tính trong người ông ta, làm Lê Hiến đánh mất lý trí.
Mỗi lần Lê Hiến thấy mình sắp thành công thì đối phương lại tránh thoát trong gang tấc, cảm thấy bản thân sắp làm được nên ông ta tiếp tục giơ dao đuổi theo.
Ông ta muốn trút hết sự phẫn nộ của bản thân dành cho Hạ Phác Đình lên khuôn mặt của Tô Lâm Lang.
Lê Hiến nổi điên hét to: "Tôi sẽ rạch nát mặt với, tôi muốn giết chết cô!"
"Đừng, cứu mạng!" Tô Lâm Lang vừa la hét vừa né trái né phải, bỗng nhiên cô vấp chân ngã nhào lên bàn. Thế nhưng khi con dao phẫu thuật trong tay Lê Hiến sắp rạch vào mặt cô, Tô Lâm Lang lại cầm lấy máy quay, đồng thời đá một cước vào vị trí giữa hai chân ông ta.
Cú đá khiến Lê Hiến hét lên theo bản năng, ông ta có thể nghe thấy rõ tiếng vỡ nát vang lên bên dưới.
Ông ta đau như ruột gan đứt từng đoạn, sau đó ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lâm Lang cầm máy quay xoay người bỏ đi.
Đến khi Lê Hiến tỉnh táo lại và nhận rõ tình huống hiện tại thì đã muộn.
...
Mặc dù đoạn phim này không thể chứng minh Lê Hiến đã giết người nhưng nó có thể dùng làm bằng chứng xác thực ông ta giết người không thành và có thể khiến ông ta bị truy tố.
Nhưng mà hiện giờ Lê Hiến lại không thể bỏ trốn, bởi vì cú đá của Tô Lâm Lang đã làm ông ta bị thương, bắt buộc phải phẫu thuật ngay.
Tuy ở một đầu khác trên hành lang đang có người tranh cãi ồn ào nhưng Lê Hiến liên tục kêu gào, cộng thêm việc ông ta bị thương nặng cần điều động người của bệnh viện tới phẫu thuật gây ầm ĩ đến mức người ở phòng bệnh nặng đều nghe rõ.
Hứa Thiên Tỉ đang đọc báo, còn Hạ Phác Đình thì ngồi lộ lắng.
Lương Nguyệt Linh vừa bước tới, Hạ Phác Đình hỏi ngày: "Cô Lương đấy à, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế, em gái nhỏ đâu rồi?"
Lương Nguyệt Linh đáp: "Giám đốc Lê bị thương."
Hứa Thiên Tỉ nói: "Bị thương ở đâu mà ông ta kêu la thê thảm quá vậy?"
Hạ Phác Đình hỏi tiếp: "Em gái tôi đâu, cô ấy không sao chứ?"
Lương Nguyệt Linh vốn không muốn cười nhưng lại không nhịn được, cô ấy cố gắng nhịn cười và trả lời: "Cô Tô rất khoẻ, chẳng qua vết thương của giám đốc Lê hơi phức tạp… Hai viên tinh hoàn của ông ta đã bể nát, bắt buộc phải cắt bỏ ngay lập tức!"