.
Chương 106:
Hứa Thiên Tỉ vô thức cảm thấy, có thể khiến một người đàn ông nổ đồng thời hai quả bóng chỉ có Tô Lâm Lang.
Lê Hiến bị giam giữ, người của tất cả các tầng đều biết.
Giam giữ phi pháp là chuyện rất phiền toái, mặc dù không biết cụ thể quá trình, nhưng Lê Hiến bị vỡ bóng, ông ta không thể không tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, mà chuyện này đối việc việc Hạ Phác Đình đang hồi phục là chuyện tốt.
Vậy nên là chị dâu làm vỡ bóng của ông ta, giống như lúc trước suýt nữa làm gãy vòi nước của anh Quang Vinh vậy.
Mặc dù Hứa Thiên Tỉ đang rất đau, nhưng cậu ấy vẫn nhấc tay lên hô to: "Chị dâu giỏi quá!"
Lương Nguyệt Linh nhìn thấy hai mắt Hạ Phác Đình có hồn, vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tỉ, cô ấy phát hiện ra điều gì đó, kề sát vào Hạ Phác Đình, nói: "Ông chủ, vừa rồi ngài nhìn thấy tôi đúng không, mắt của ngài khỏi rồi!"
Nếu không tại sao cô ấy vừa tiến vào, anh đã gọi cô Lương.
Lúc này Hứa Thiên Tỉ mới phản ứng lại, cậu ấy nhào đến: "Anh họ, thị lực của anh hồi phục rồi, có thể nhìn thấy em."
Hai người đồng thời thò đầu lại, lòng tràn đầy hy vọng, nhưng Hạ Phác Đình lại khiến bọn họ thất vọng, anh nói: "Anh nghe ra được tiếng bước chân của cô Lương." Còn nói: "Em gái bận xong rồi đúng không, bảo em ấy đến đây đọc báo cho tôi."
Lương Nguyệt Linh nói: "Không được rồi, mợ Tô bề bộn nhiều việc." Chuyện của Lê Hiến còn phải dựa vào cô giải quyết đó.
Sọ của Hạ Phác Đình đã bị cắt bỏ một phần, bây giờ chỉ có phía trên che phủ, phía dưới là não mềm như đậu hũ vậy, chỉ chạm nhẹ thôi đã khiến anh qua đời ngay tại chỗ, cho nên anh chỉ có thể bị nhốt ở trong này.
Anh nói: "Tôi là một người mù, mà còn phải kinh doanh, tôi cần trao đổi với em ấy."
Không ngờ Hứa Thiên Tỉ lại nói: "Anh họ yên tâm đi, không cần anh ra chỉ thị, chị dâu cũng có thể xử lý chuyện kinh doanh được."
Lương Nguyệt Linh cũng nói: "Ngài không xuất hiện không sao cả, đến ông cụ cũng nói, mợ Tô còn có năng lực hơn ông chủ."
Cho nên em gái chẳng những biết võ có thể chém bọn cướp, thế nhưng còn có thể vận hành việc kinh doanh của công ty?
Ông cụ khó tính như vậy, mà lại tán thưởng cô?
Theo như ý của Hứa Thiên Tỉ và Lương Nguyệt Linh, cho dù anh mù, cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động kinh doanh của Hạ thị.
Bây giờ Hạ Phác Đình đã mất hết hình tượng, trên đầu còn quấn băng gạc rất dày, bởi vì bị nhốt trong hang ổ của bọn bắt cóc nên các ngón tay bị buộc chặt, hai đầu gối cũng bị thương nghiêm trọng, thậm chí lúc này còn không thể đứng thẳng.
Đến vấn đề đi vệ sinh, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cho đến hôm nay anh mới có thể rời giường, được người khác đẩy đi.
Thật ra anh rất muốn xuống giường, nhưng anh chỉ vừa gập đầu gối lại, các khớp xương đau nhức khiến anh chảy mồ hôi lạnh.
Thậm chí khi thuốc tê hết tác dụng, anh phải cắn răng chịu đựng, đau, cả người anh đều đau.
Anh duỗi tay sờ đầu gối của mình, hỏng rồi, không thấy thứ kia đâu nữa!
...
Ở Cảng Phủ, theo truyền thông đưa tin, vào những năm tám mươi có khoảng năm trăm vạn người sinh sống, mà ở Đại Lục, cho dù thủ đô nhiều dân nhất cũng chỉ có bốn trăm vạn người, vậy nên đây là một thành phố vô cùng khổng lồ, người cũng rất nhiều.
Thế nhưng mọi người đều hợp thành nhóm.
Ví dụ như luật sư của Lê Hiến tên là Mã Lộ Tây, Tô Lâm Lang nhìn tài liệu thám tử tư đưa cho, cô phát hiện bà ta cũng đồng thời là luật sự của Linda Tôn và Tôn Gia Kỳ.
Ngoài ra vị Mã Lộ Tây này cũng là cố vấn pháp lý cho tội phạm Trương Hoa Cường, bà ta cũng là người nộp tiền bảo lãnh để anh Quang Vinh có thể ra khỏi đồn cảnh sát.
Nói cách khác, Lê Hiến, Linda Tôn và Trương Hoa Cường, mặc dù nhìn bên ngoài đều là cá nhân độc lập, nhưng họ lại thành lập một nhóm nhỏ thông qua một luật sư để bảo vệ nhau.
Mà rất đặc biệt là, cha nuôi của Hạ Phác Húc, ông sáu Lục cũng ở trong đó, cũng là một trong các khách hàng của luật sư Mã.
Thật ra chuyện này cũng do Tô Lâm Lang đoán từ một phía, bởi vì lúc ấy vẽ xấu biển số xe, kết hợp với một vài thông tin, cảm thấy ông sáu Lục chắc chắn có liên quan đến bọn bắt cóc, quả nhiên.
Tô Lâm Lang lật tài liệu, Mạch Đức Dung đã trở lại.
Bà ấy nói: "Luật sư nói rằng, dựa vào đoạn video kia chúng ta có thể kiện Lê Hiến, kiện ông ta mưu sát Phác Đình, đúng rồi..." Bà ấy bịt mặt, muốn khóc, lại không nhịn được nở nụ cười: "Có lẽ tinh trùng của ông ta không bảo đảm được, ha ha, phải cắt hết toàn bộ."
Khi Tô Lâm Lang đi vào trừng trị Lê Hiến thì Lương Nguyệt Linh ở ngay bên ngoài, cô ấy vừa xử lý xong công việc tiến hào, kề sát lại đây, cười nói: "Mợ Tô, lúc đó tôi nghe thấy tiếng phụt!"
Phụt phụt liên tục, hai quả bóng đều bị Tô Lâm Lang giẫm nát, tinh trùng đều không thể dùng được nữa.
Cắt bớt để chữa, Lê Hiến tốn rất nhiều tiền, nhưng sau này rốt cuộc ông ta không làm được côn trùng nữa.
Mạch Đức Dung ngồi xuống ghế, bà ấy thở dài nói: "Ở Cảng Phủ cũng có mấy chục phú thương giống dượng cô, nhưng cả đời chỉ có một vợ thì chỉ có dượng ấy, cô nghĩ Lê Hiến cũng sẽ giống dượng."