.
Chương 119:
Cô đang viết thì Hạ Phác Đình nói: "Em nhớ nhà, nhớ người thân rồi phải không? Đến khi anh có thể xuống giường, anh sẽ mời Tần Tràng Trường đến Cảng Thành, sau này cũng sẽ đưa em về nông trường, đến lúc em về có thể đi đường bê tông rồi, là do bọn anh sửa."
Tiền sửa đường cho nông trường là do Hạ Phác Đình bỏ ra.
Tần Tràng Trường là người đứng đầu của nông trường quốc doanh Đàm Châu, ngày Tô Lâm Lang đi, ông ấy đã lên kế hoạch đến Cảng Thành.
Đã lâu rồi chưa gặp nhau, chắc cổ của Tần Tràng Trường cũng dài như hươu cao cổ rồi.
Tô Lâm Lang ngẩng đầu lên, thấy Hạ Phác Đình nhìn về phía xa xăm, trong lòng cô thầm nghĩ: có phải tên thiếu gia nhà giàu này có thể nhìn thấy rồi phải không?
Nếu không phải như thế thì tại sao lúc cô viết khẩu hiệu đả đảo anh, anh lại nhắc đến chuyện nông trường?
Vậy ra là anh có thể nhìn thấy được rồi nhưng lại giả vờ bị mù.
Vì hộp sọ của anh cần phải chờ để lành lại, hiện giờ không thể dùng dụng cụ để kiểm tra nên mọi người đều nhất trí rằng Hạ Phác Đình vẫn chưa thể nhìn thấy.
Tô Lâm Lang cẩn thận, nhân lúc anh liếc mắt sang chỗ khác, cô đột nhiên cầm bút, đâm thẳng vào mắt anh.
Được rồi, cô đã sai.
Ngay trước đầu bút, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo nhưng có góc cạnh của Hạ Phác Đình nhìn về phía trước không hề cử động, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng chớp mắt, lại mỉm cười một lần nữa.
Vị cậu cả có giọng nói dịu dàng, nho nhã này xứng đáng với bốn chữ "ôn nhuận như ngọc".
Tô Lâm Lang không hiểu tại sao trong lòng lại dấy lên một chút cảm giác tội lỗi, bèn tô đen ba chữ Hạ Phác Đình trong khẩu hiệu.
Ngay lúc này, bộ đàm ở eo cô vang lên: "Cảnh báo toàn thể, cảnh báo toàn thể..."
Lúc này Hạ Phác Đình vẫn đang cười, há miệng định nói gì đó, Tô Lâm Lang bấm bộ đàm, nhấc chân đi ra ngoài.
Hạ Phác Đình vừa mới có thể ngồi dậy nhưng đầu gối của anh mới trải qua phẫu thuật, không thể cong lại.
Nụ cười vẫn còn trên môi, anh cố gắng với tay lấy xe lăn, chống tay vào eo định ngồi dậy.
Cô y tá đang ghi chép nhật ký trực, nghe tiếng động quay đầu lại, hét lên: "Không, xin anh đừng vậy!" Lại nói: "Trời ơi, tôi sợ lắm đó."
Mặt Hạ Phác Đình tái nhợt, ánh mắt ngoan cố, giọng nói kỳ lạ bình tĩnh: "Sợ có thể giải quyết vấn đề sao?" Anh lại nói: "Qua đây giúp tôi đi!"
...
Hành lang cũng có vệ sĩ, bộ đàm cũng vang lên: "Cảnh báo toàn thể, có hai chiếc dù lượn bay lên từ phía đối diện, đang hướng về phía bệnh viện!"
Nghe nói dù lượn mới thịnh hành ở u Mỹ vào năm 1978, là một môn thể thao mạo hiểm được cải tiến từ quân đội, hiện giờ Cảng Thành chưa có người yêu thích bộ môn này.
Dù lượn cất cánh từ phía đối diện rồi bay về phía này, Tô Lâm Lang nghĩ đến một khả năng là sát thủ sẽ đến đây.
Các vệ sĩ nhanh chóng được sắp xếp để đảm nhận vị trí và làm nhiệm vụ của mình, đó cũng là chức trách của bọn họ.
Hôm nay Tô Lâm Lang mặc một chiếc quần tây ống loe rộng thùng thình nhưng cô không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
Ban đầu, cô mặc một đôi giày da đế bằng, mũi giày tròn nhưng sau đó cô đã đổi sang đôi giày mũi nhọn.
Cô còn mang theo con dao găm, cắm vào bên hông sau đó cầm lấy thanh kiếm đã được cô mài sắc từ lâu rồi quay trở lại hành lang.
Vừa lúc trưa, Lương Nguyệt Linh chịu trách nhiệm đưa bữa trưa cho bệnh nhân, Lưu Ba phụ trách ở phía Tô Lâm Lang, vừa đẩy xe đẩy thức ăn, vừa trò chuyện, khi họ ra khỏi thang máy thì đúng lúc thấy Tô Lâm Lang đang đi từ đằng trước lại gần.
Ồ!
Quần ống rộng phối với giày da mũi nhọn, phần trên là áo sơ mi trắng ôm sát, chiếc thắt lưng đen làm nổi bật vòng eo.
Phong cách mặc này, chiếc giày nhọn làm dáng chân trông dài hơn, áo sơ mi trắng làm cô trở nên sang trọng, gọn gàng hơn, Lương Nguyệt Linh không nhịn được mà thốt lên: "Cô Tô, hôm nay cô trông ngầu quá!"
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn mặc những chiếc váy ngắn dễ thương, ngoan hiền do quản gia Lưu chọn.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi.
Nhìn từ trên xuống dưới, thấy cô đeo dao găm sau lưng, tay còn cầm một thứ hình trụ dài như cây gậy, Lương Nguyệt Linh nhất thời không nhận ra đó là gì, còn hỏi Lưu Ba: “Cô Tô cầm cây gậy để làm gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ trước cửa thang máy thấy hai người thì vội vàng nhắc nhở nguy hiểm, giục họ mau về phòng.
Tô Lâm Lang nghiêng người bước vào thang máy, cửa thang máy đã sắp đóng lại.
“Mợ, ở dưới lầu rất nguy hiểm, xin ngài lập tức quay lại, mợ!” Nhân viên bảo vệ giữ cửa thang máy không cho nó đóng lại, cầm bộ đàm định thông báo cho người dưới lầu chặn cô lại, nhưng Lưu Ba lại túm lấy anh: “Có phải có anh muốn tìm đường chết hay không?”
Nhân viên bảo vệ nhíu mày, đẩy anh ra: “Anh Lưu, xin hãy phối hợp với công tác an ninh của chúng tôi, lập tức về phòng, lập tức!”
Lưu Ba trợn mắt há mồm, gầm lên: “Các anh sắp được nhìn thấy mợ vung kiếm rồi đấy!”