Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120:

. Chương 120:
Ảnh chụp của sát thủ đã được truyền khắp tổ chức, nên tất nhiên Lưu Ba cũng nhìn thấy rồi, thậm chí anh ta còn biết kẻ đó đã chó cùng rứt dậu, vì sợ một khi cậu cả ra khỏi phòng ICU sẽ lập tức giải quyết mình nên hiện tại đang ra sức giãy chết, đánh cược một lần cuối cùng.

Là người duy nhất tận mắt chứng kiến cảnh mợ cả chặt tay người khác, nói ra thì có hơi mất dạy, nhưng anh ta thật sự rất chờ mong ngày đó sẽ tới, để mọi người biết cảnh tượng đó chấn động tới cỡ nào.

Vì tới cả Hứa Thiên Tỉ cũng chưa từng thấy mà.

Anh ta hưng phấn miêu tả: “Mợ vung dao lên, máu tươi bắn khắp bốn phía…”

Lương Nguyệt Linh tin, vì lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tô Lâm Lang, cả người cô toàn là máu tươi. Lúc này, cô đang phụ đẩy toa ăn, vừa sợ vừa hào hứng nói: “Được, chúng ta cùng chờ xem.”

Đúng lúc này, vệ sĩ bỗng hét lớn: “Mời hai người lập tức trở về.”

Quản gia Lưu đứng ngoài hành lang cũng thúc giục: “Còn không mau về phòng với ông cụ đi, đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau!” Sau đó, ông ấy quay sang hỏi vệ sĩ: “Johnny, mợ đâu rồi, mau đi tìm mợ về đây.”

Ông ấy vừa dứt lời, cửa thang máy cũng bật mở, Quách Thụy bước ra: “Mợ đang ở cùng chú Hạ, Johnny, cậu có thể quay về vị trí của mình rồi.”

Nếu cô đang ở cạnh Hạ Bình An, tức là rất an toàn.

Trưa nắng chang chang, mọi người chuẩn bị ăn cơm, kết quả sát thủ lại mò tới, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Quản gia Lưu bưng phần cơm của Hạ Phác Đình lên, bước thẳng vào phòng ICU, vừa mới mở cửa ra đã thấy Hạ Phác Đình ngồi trên xe lăn chờ sẵn ngay trước cửa.

Ông ấy hốt hoảng lấy điện thoại ra, khiến khay cơm vô tình bị đổ: “Cậu cả, có phải định bảo tôi tìm mợ về đây không?”

“Cuống cuồng như thế làm gì?” Hạ Phác Đình hét lớn, sau đó lại cố nén giọng nhỏ lại: “Em gái đang làm việc, đừng quấy rầy em ấy.”

Sau đó, hắn cứ thế ngồi lặng trước cửa, nhìn chằm chằm ra ngoài, hai mắt đỏ ngầu.

***

Quách Thụy là người phụ trách khu vực tầng trệt, hiện đang gấp rút triệu tập cấp dưới, kiểm tra vũ khí.

Vệ sĩ nhà họ Hạ được trang bị thống nhất một khẩu CZ75, kèm theo hai băng đạn có tổng cộng ba mươi viên. Ngoài ra, mỗi người còn có thêm một con dao găm tương tự Tô Lâm Lang để tác chiến trong cự ly gần. Vì là tình huống khẩn cấp nên tới cả vệ sĩ đã thay cả nghỉ ngơi cũng bị gọi tới.

Kỳ thật bọn họ không hề sợ hãi, trái lại còn rất chờ mong, ai cũng xoa tay hầm hè muốn bắt sống sát thủ. Bởi chỉ có nghìn ngày làm giặc, chứ sao có thể phòng giặc nghìn ngày, thế nên cách phòng trộm hiệu quả nhất đó là tóm gọn tên đó lại, không cho tác oai tác oái.

Đương nhiên, nếu bản thân chỉ là một người bình thường, không có vũ khí phòng thân, cũng chẳng có năng lực tự vệ, vậy sẽ giống như Lương Nguyệt Linh, một mặt thì phấn khích tột độ, mặt khác lại thấp thỏm lo lắng, dẫn tới dù đang phải bày cơm nhưng cô ấy vẫn thấy không yên lòng, cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ miết.

Cô Tô sẽ giết người thật hả, giống mấy diễn viên đóng phim trên truyền hình ư?

Nhưng Lương Nguyệt Linh từng có dịp được đi thăm quan trường quay nên biết, ngoại trừ Lý Tiểu Long ra thì những người khác toàn đánh giả thôi, có điều lỡ đâu cô Tô biết thật thì sao, dù gì trước kia cô cũng từng một cước đá bể hai quả trứng của Lê Hiến đó thôi. Không biết dáng vẻ cô vung dao chém người sẽ trông thế nào ha?

“Nguyệt Linh?” Sau khi nghe ông cụ nhắc nhở, Lương Nguyệt Linh mới phát hiện mình đã bất cẩn làm đổ canh, chảy đầy ra giường.

“Xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp ngay.” Cô ấy nói vội.

Mạch Đức Dung gõ mạnh hai cái, sau đó kéo rèm lại, trong phòng lập tức tối sầm, nhưng Hạ Trí Hoàn lại ra lệnh: “Mở ra.”

Đây là phòng đơn VIP cao cấp nhất, cảnh đẹp mê người, nhưng lại có một cửa sổ sát sàn có thể nhìn rõ toàn cảnh bên trong căn phòng, nếu sát thủ giả vờ đi ngang qua rồi ngắm chuẩn bắn một phát, vậy ông cụ sẽ tiêu đời.

Mạch Đức Dung ra sức khuyên nhủ: “Vẫn nên đóng lại thì hơn, chứ mở ra thì người bên ngoài chỉ cần liếc mắt là lập tức phát hiện ra cụ rồi.”

Lưu Ba bỗng xen miệng vào: “Lão thái gia cứ yên tâm, có chị dâu ở đây, phòng ngự của chúng ta vô cùng kiên cố, không gì phá được.” Thậm chí anh ta còn hào hứng miêu tả: “Chỉ cần mợ vung dao là xoẹt xoẹt xoẹt, đầu lìa khỏi cổ!”

 


Bình Luận (0)
Comment