.
Chương 121:
Quách Thụy tiến lại gần: “Ông à, chúng ta qua phòng đối diện lánh mặt một lúc đi, bên kia không nằm trong tầm bắn của đối phương.”
Hạ Trí Hoàn lại kiên quyết nói: “Mọi người lui về sau cả đi, tôi muốn ngồi ở đây.”
Quách Thụy cau mày: “Nhưng mà…”
“Sát thủ lẻn vào được chỗ này thật, vậy có ở phòng nào cũng, khụ khụ, khác biệt gì đâu?” Hạ Trí Hoàn lại ra lệnh: “Kéo rèm ra!”
Lưu Ba vâng lệnh, nhưng chỉ kéo một nửa, như vầy thì ông cụ vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, nhưng lại không quá bại lộ.
***
Dưới lầu, Dưới lầu, Hạ Bình An đang dùng ống nhòm quan sát: “Loại dù đó thế mà bay được tận hai người.”
Tô Lâm Lang cầm con dao lên, ngắm nghía: “Tạm thời vẫn còn nằm ngoài tầm bắn, có thể nhìn thấy mặt kẻ đó không?”
Dù lượn là một hình thức bay không cần nhờ tới máy bay hay trực thăng, miễn là có vách đá cũng như tốc độ gió thích hợp là có thể cất cánh. Trọng lượng tối đa mà nó chịu tải được là hai người trưởng thành, ở tương lai, nó đã phát triển thành một trò chơi đại chúng, rất được giới trẻ yêu thích.
Hạ Bình An đã phát hiện gì đó: “Phía trước là một cô gái.” Ông ấy lại quan sát một lúc, rồi bảo: “Có vẻ đang vòng trở về.”
Đó là một chiếc dù lượn màu đỏ, họ cất cánh từ phía đối diện, dạo một vòng quanh vịnh, sau đó bay trở về.
“Không đúng, lại có thêm một chiếc khác bay lên, hình như còn cầm theo cả súng, tất cả nhân viên chú ý!” Hạ Bình An vội móc súng ra, rồi lại kêu lên: “Tốc độ nhanh quá, không thể ngắm chuẩn được.”
“Không cần sợ, trong vọng lâu có cung nỏ, nếu chúng dám lại gần, lực bắn của cung nỏ sẽ mạnh hơn nhiều.” Dứt lời, Tô Lâm Lang quay sang vệ sĩ: “Đưa ống nhòm cho tôi.”
Người phụ trách bảo vệ khu vực này là Ông Gia Minh, thấy mợ vươn tay, anh ta vội đưa ống nhòm của mình cho cô, sau đó quay về vị trí canh gác, tất nhiên, biểu cảm hốt hoảng như gặp phải kẻ địch vậy.
Tô Lâm Lang cầm ống nhòm lên nhìn, rồi bảo: “Chú Hạ không cần lo, cháu thấy trông giống thiết bị quay chụp hơn.”
Vì khoảng cách khá xa, lại thêm gió lớn, thế nên dù có ống nhòm cũng chẳng thể nhìn rõ, nhưng Tô Lâm Lang phát hiện giữa hai chiếc dù lượn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa theo góc nghiêng của dù, cô phỏng đoán họ đang quay phim, ngoài ra còn có xu hướng đáp xuống bờ cát.
Quả nhiên, sau một hồi chăm chú theo dõi, Hạ Bình An cũng nhận ra hai chiếc dù lượn không hề có ý định tới gần bệnh viện, trái lại đang dần hạ thấp độ cao.
Hai người họ chạy tới cạnh vách đá, tận mắt nhìn thấy hai chiếc dù đáp xuống bãi cát bên dưới. Thế mà nguyên buổi trưa họ cứ sợ bóng sợ gió một hồi, Hạ Bình An nói vào bộ đàm: “Giải trừ cảnh báo, toàn thể nhân viên tiếp tục đề cao cảnh giác, over!”
Sau đó, ông ấy quay sang nói với Tô Lâm Lang: “Hiện cậu cả không nhìn thấy gì, mợ chính là đôi mắt của cậu, chuyện đối phó sát thủ đã có vệ sĩ lo liệu, mợ nhất định phải bảo vệ bản thân an toàn đấy.”
“Yên tâm đi, trong lúc nguy cấp cháu sẽ kéo chú ra chắn đạn.” Tô Lâm Lang không muốn nghe ông ấy ca cẩm nữa, bèn đùa một câu.
Hạ Bình An bị cô làm cho nghẹn họng, vội chuyển đề tài: “Tôi lớn lên cùng ông cụ, hai bọn tôi đã làm bạn với nhau suốt bao năm, còn thân hơn cả anh em ruột, nên giúp người thừa kế của Hạ Thị chắn đạn cũng là chuyện phải làm mà.”
Dù đang bày tỏ tình cảm, nhưng ông ấy vẫn không quên công tác của mình, lại gọi điện thoại căn dặn: “A Quý, cậu ra bãi biển hỏi thăm người dân xem nhóm người vừa chơi dù lượn kia là ai, lai lịch thế nào, hiện đang làm gì.”
Sau khi cúp mắt, ông ấy quay sang giải thích với Tô Lâm Lang: “Nhóm người chơi dù lượn ban nãy chắc chắn có quan hệ gì đó với tên sát thủ, có lẽ đối phương đang cố ý tung hỏa mù, mê mắt chúng ta.”
Tuy người chơi dù lượn không phải sát thủ, nhưng có thể là đang giúp sát thủ thực hiện kế hoạch quấy rối, vì chỉ khi an ninh của họ hỗn loạn, sát thủ mới có cơ hội đột nhập vào trong.
“Đây là tin tốt đó chứ, chứng tỏ sát thủ đã bắt tay hành động, nghĩa là không phải hôm nay thì chậm nhất cũng là ngày mai sẽ mò tới đây.” Tô Lâm Lang nói: “Mau đi ăn cơm thôi, chỉ cần không buông lỏng cảnh giác là được.”
Hạ Bình An không biết kỹ thuật dùng dao của cô cao siêu cỡ nào, nhưng lại rất tán thưởng cũng như khâm phục thái độ bình tĩnh không hoảng loạn của cô.