.
Chương 125:
Cũng giống như hai người nhảy dù lượn kia, họ nghe nói đó là hai người nước ngoài, là những nhiếp ảnh gia bay dù lượn chuyên nghiệp, được thuê để quay phim tài liệu về phong cảnh nhưng bên thuê lại là công ty giả, không tìm thấy địa chỉ chính xác, có thể thấy được, hai nhiếp ảnh gia đó chính là những sát thủ được thuê và người đàn ông mặc áo đen trước đó, thực chất cũng là một sát thủ được thuê.
Chiến đấu mà, cứ đến rồi đi, hết lần này đến lần khác. Sát thủ đang thăm dò, cũng như đang bòn rút sự kiên nhẫn và lòng bền bỉ của đội vệ sĩ.
Một cuộc ám sát với nhiều chiêu trò như vậy, tên ám sát này, Hạ Bình An cũng cảm thấy khó giải quyết.
Đương nhiên đến ông ấy cũng cảm thấy khó thì Tô Lâm Lang cũng không thoải mái, cô vẫn đang chờ Hạ Phác Đình quay về nông trường mở nhà máy sản xuất nước tương, là người không muốn anh chết nhất.
Nhưng cô đã quen với việc có nhiệm vụ là làm, sẽ luôn phân tích và điều chỉnh chiến lược nên tâm trạng của cô vẫn nhẹ nhàng.
Hai người cùng lên lầu, Tô Lâm Lang có chuyện muốn hỏi Hạ Bình An.
Cô nói: "Thì ra chú Hạ đã điều tra qua bối cảnh của Tôn Gia Kỳ rồi nhỉ, cha mẹ cô ta đâu, sao tôi chưa từng nghe ai nhắc tới?"
Hạ Bình An nói: "Nghe nói chết sớm, lúc ông hai quen bà hai là bà ta đã mang theo cô Gia Kỳ rồi."
Tô Lâm Lang lại hỏi: "Vệ sĩ của cậu hai có phải đều là xuất ngũ từ đội Phi Hổ hay không?"
Hạ Bình An có ý ám chỉ: "Phong cách tên sát thủ cũng rất giống đội Phi Hổ, đúng không?"
Mọi người ngầm hiểu ý, đều biết nội gián là Linda Tôn.
Mà sát thủ bà ta thuê, rất có thể chính là đội viên xuất ngũ từ đội Phi Hổ, không cùng trình độ với mấy nhóm vớ vẩn ngoài đường.
Cho nên Hạ Bình An mới liên tục nói khó giải quyết.
Hai người ra khỏi thang máy, đúng lúc quản gia Lưu đang đứng ở cửa thang máy.
Tô Lâm Lang đưa cho ông ấy một tấm thẻ: "Bác Lưu, bà hai đã thông qua tổ chức này làm một chiếc hộ chiếu giả, và đã đặt vé máy bay, nếu vụ ám sát thất bại, bà ta sẽ ngay lập tức tới châu u."
Quản gia Lưu nhận lấy, thấy là danh thiếp của một công ty nhập cư thì giật mình: "Mợ phát hiện ở đâu vậy?"
Tô Lâm Lang nói: "Buổi chiều cháu gặp cô Tôn Gia Kỳ, rảnh rỗi không có gì làm nên cháu đã lục túi cô ta một chút và tìm thấy đó."
"Cô ta bảo mợ lục túi sao?" Quản gia Lưu hỏi xong, lại cảm thấy mình hỏi có chút ngu xuẩn.
Quả nhiên, Tô Lâm Lang nói: "Cháu đã vi phạm pháp luật một chút nhưng cô ta không phát hiện ra." Cô còn nói: "Chuyện này phiền bác rồi, cháu đi xem ông nội thế nào."
Sau đó cô đi đến phòng Hạ Trí Hoàn.
Quản gia Lưu nhìn danh thiếp, liếc mắt nhìn Hạ Bình An, thở dài một hơi.
Phải biết rằng, cho dù mọi người không nói, Linda Tôn cũng biết kẻ nội gián đã bại lộ.
Mà một khi nhiệm vụ ám sát thất bại, cho dù nhà họ Hạ không tìm được chứng cứ khởi tố bà ta thì bà ta vẫn thất bại toàn tập.
Đầu năm nay Cảng Thành không sợ án công mà họ sợ án tư hơn, bà ta sợ nhà họ Hạ sẽ dùng hình phạt riêng với bà ta, hơn nữa con trai bà Hạ Phác Húc còn đang ở Châu u, bà ta chạy đến Châu u để cho con trai đứng ra kiện thì có khi còn được chia một khoản tài sản lớn, cho nên một khi tin tức ám sát thất bại truyền tới tai bà ta, bà ta sẽ lập tức lên máy bay tới Châu u.
Trong nhà có ba người bệnh nên mọi người đều rất bận, quản gia Lưu không thể nào phân thân vì thế mà vẫn chưa để ý đến chuyện này.
Mợ cũng không đi theo con đường bình thường vậy mà còn lục túi xách của Tôn Gia Kỳ lấy tin tức liên quan nữa chứ?
Cuối cùng mãi đến khi đối diện Hạ Bình An, ông ấy mới nói: "Chắc mợ là dân binh đội trinh sát nhỉ."
Hạ Bình An cũng nói: "Chỉ có trộm và lính tình báo mới có thể móc túi mà không gây ra tiếng động gì."
Chắc chắn mợ không phải là kẻ trộm mà là một nữ dân quân.
Lính trinh sát là lời giải thích hợp lý nhất rồi.
...
Kẻ ám sát vẫn chưa bị bắt nên mọi chuyện đều còn dang dở.
Tô Lâm Lang đi gặp Hạ Trí Hoàn nhưng không an ủi được ông cụ.
Cho nên cô chỉ nói một câu bảo ông ấy đừng quá bận tâm, nghỉ ngơi sớm rồi cô đi ra ngoài.
Có lẽ cũng lo lắng cho Hạ Phác Đình, cô còn đặc biệt đến cửa phòng chăm sóc tích cực hỏi y tá xem cậu cả Hạ có muốn gặp cô hay không, cô có thể vào lại một chuyến.
Nhưng y tá chuyển lời cho Hạ Phác Đình, nói cô cứ yên tâm làm việc, không cần quan tâm anh.