.
Chương 124:
"Không nhìn thấy cũng không sao, trên thế giới có rất nhiều người mù." Tô Lâm Lang nói.
Mặc dù cô thích yên ổn nhưng lại nổi loạn, hận nhất bị người khác răn dạy mà lại chọn thời điểm không hợp lý để răn dạy cô.
Cô ta nói: "Phác Đình là anh họ của tôi, còn là bạn học của tôi, chúng tôi vẫn là bạn rất tốt, từ nhỏ anh ấy đã là một người ngoan ngoãn, nghe lời người lớn, vậy mà chọn kết hôn với cô mà cô lại để mặc cho mắt anh ấy mù mà không giúp đỡ trị liệu thì có quá phụ lòng anh ấy hay không?"
Lúc đó mỗi khi có cơ hội thì cô ta đều sẽ đến ở nhà họ Hạ, đến khi Tô Lâm Lang tới, cô ta cũng dọn vào, sống chung dưới một mái nhà, có lẽ cả nhà đều nhìn ra cô ta muốn làm vợ bé.
Mà cho dù là Tô Lâm Lang ác hơn nữa, lại biết đánh người thì cũng không đến mức động tay động chân ngay trong thang máy chứ?
Lúc này Tôn Gia Kỳ đã muốn mượn cớ để trút giận, nói lời ác ý.
Tốt lắm, thang máy đến tầng một mà Tô Lâm Lang vẫn chưa nói gì.
Tôn Gia Kỳ nói lời ác ý vì Lê Hiến nên cũng có hơi hưng phấn, cửa thang máy mở ra, cô ta đang chuẩn bị muốn đi thì Tô Lâm Lang đột nhiên quay đầu lại: "Nghe nói cô đã dọn ra khỏi nhà của tôi."
Tôn Gia Kỳ gật đầu.
"Ở khách sạn là nhà tôi mở đi, tôi sẽ nói với nhân viên cho cô chiết khấu 5%, chúc cô ở vui vẻ." Tô Lâm Lang nói xong thì xoay người, hiên ngang rời đi.
Tôn Gia Kỳ lại suýt nữa ngã tại chỗ.
Nơi cô ta ở chính là khách sạn dưới sự quản lý Hạ Thị, thậm chí còn là một phòng sang trọng, hiện giờ đang ký tên của Linda Tôn, nếu muốn giảm giá thì cô ta phải tự trả tiền.
Một đêm ở phòng sang trọng cần mấy ngàn đô Cảng, làm sao cô ta trả nổi?
Nếu có thể quay lại lúc vừa rồi, Tôn Gia Kỳ sẽ khâu miệng mình lại, sẽ không khiêu chiến với Tô Lâm Lang nữa.
Vậy thì tốt rồi, khách sạn phải trả tiền, buổi tối cô phải làm sao bây giờ?
...
Tô Lâm Lang có trực giác, hôm nay nhất định sát thủ sẽ đến nên cứ ngây ngốc ở lầu một cả ngày.
Mặt trời vừa xuống núi, lại có thông tin mới, góc Tây Bắc có cái cửa sắt, ngoài đường tắt đến phòng chăm sóc tích cực ở tầng hai thì đó cũng là con đường nhanh nhất đến phòng riêng.
Có kẻ đột nhập.
Tô Lâm Lang là một vệ sĩ ngoài giờ, dĩ nhiên cũng lập tức đến kiểm tra.
Vệ sĩ bắt giữ một người đàn ông mặc áo khoác đen nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng cơ thể, Tô Lâm Lang đã biết ngay không phải là kẻ ám sát mà cô tìm kiếm.
Người đàn ông giơ hai tay: "Sorry, A Sir, tôi không cố ý."
Vệ sĩ tìm được khẩu súng, dí vào anh ta, hỏi: "Anh tự tiện xông vào khu vực tư nhân còn mang theo cái gì đây?"
Hạ Bình An cũng chạy tới, chắn trước mặt Tô Lâm Lang theo bản năng.
Người đàn ông áo đen bị ấn vào cửa sắt, nói: "A Sir, đây chỉ là bật lửa mà thôi."
Một người vệ sĩ chĩa súng vào người đàn ông đó còn một người khác thì kéo chốt súng, bắn xuống đất.
Ba một tiếng vang thật lớn nhưng thật đúng là, chỉ bắn ra một ngọn lửa nho nhỏ, thế có nghĩa là đây thật sự chỉ là cái bật lửa.
"Có người cho tôi ba trăm đô la Mỹ để tôi đi dạo một vòng ở đây." Người đàn ông áo đen nói.
Hạ Bình An lấy ảnh Thủy Tử chụp bóng lưng sát thủ ra, hỏi: "Có phải người này không?"
Tuy rằng ảnh chụp chỉ là bóng lưng nhưng người đàn ông vừa nhìn đã nói: "Đúng, người đó đeo khẩu trang to, đội mũ đen, chính là hắn."
Anh ta cho rằng vệ sĩ là cảnh sát mặc thường phục nên lại khẩn cầu: "A Sir, van cầu các anh thả tôi đi."
Vệ sĩ thấy Hạ Bình An đang gật đầu, gọi điện thoại cho đồn cảnh sát, để họ tới đây sau đó chuyển giao người này cho cảnh sát.
Phải biết rằng, kẻ ám sát đã gây rối liên tục hai lần, không chỉ làm phiền ông chủ mà còn làm phiền các vệ sĩ, mọi người đều rất căng thẳng.
Nhưng Hạ Bình An là nhân viên vệ sĩ chuyên nghiệp, ông ấy rất biết cách trấn an mọi người, giơ bộ đàm lên nói: "Sát thủ đang một lần một lần kiểm tra tuyến phòng ngự của chúng ta, mọi người đã làm rất tuyệt vời, hãy tiếp tục giữ vững phong độ và bắt hắn ngay tại chỗ."
"Hắn là của tôi!" Có người trả lời.
Còn có người trả lời: "Không không, hắn sẽ là của tôi!"
Hạ Bình An thu bộ đàm, nói với Tô Lâm Lang: "Mợ, kẻ ám sát này này hơi khó xử."
Ông ấy cần phải động viên cấp dưới nhưng thực ra trong lòng ông ấy cũng rất lo lắng, vì kẻ ám sát này quá tinh ranh, vượt xa tưởng tượng của ông ấy.