.
Chương 131:
Tình trạng của Hạ Trí Hoàn không tốt lắm, ông ấy lo lắng đề phòng cả ngày, hơn nữa bây giờ ông cụ còn cố chịu đựng để giải quyết công việc.
Nhưng mà ông cụ đã rào trước với mọi người là không được nói với Tô Lâm Lang, thế nên Lương Nguyệt Linh nói: “Ông ấy khỏe lắm, mợ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ông ấy đâu.”
Xoa xoa tay, cô ấy lại nói thêm: “Đúng rồi mọi người nói là có thứ này muốn giao cho mợ.”
Tô Lâm Lang ở gian ngoài, cũng là căn phòng mà Hạ Phác Đình sẽ ở sau khi anh được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Bởi vì vừa tắm xong nên cô mặc áo ngủ tơ tằm màu đỏ rượu, mặc cái này đi ngủ rất thoải mái, nhưng cũng rất hớ hênh, không tiện đi gặp người khác, tế nên cô lấy một cái áo vest trên giá áo xuống rồi khoác lên. Sau đó cô mới nói: “Vào đi.”
Người vào đầu tiên là Ông Gia Minh, sau đó là Johnny Trần và một số người khác mà Tô Lâm Lang không biết tên, tổng cộng bốn, năm người.
Biểu cảm kiêu ngạo và hành động ưỡn ngực cố ý khoe cơ ngực của họ khi gặp cô bây giờ đã biến mất, đặc biệt là Johnny Trần – người có cơ ngực vạm vỡ nhất, lúc này anh ta khoanh tay lại, đầu cúi thấp.
Mấy người này đều là những người đã cùng đối đầu với kẻ địch cùng cô, họ mới làm xong việc rồi tan tầm.
Nghe nói họ có thứ gì đó muốn đưa cho cô, nhưng sau khi vào phòng thì chẳng ai lên tiếng, chỉ ngẩn ngơ đứng đó cúi đầu.
Đương nhiên, vừa nãy thì cô mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài, tay cầm đao, trông rất ngầu, nhưng bây giờ Tô Lâm Lang mặc váy ngủ tơ tằm, tuy có khoác một chiếc áo vest, nhưng cái váy này khiến đường cong ở phần chân của cô trở nên rất rõ ràng, vì thế họ không dám nhìn.
Đám người này đều rất kích động, cúi đầu đứng đó mà trong lòng lại có rất nhiều cung bậc cảm xúc.
Thấy Ông Gia Minh còn chưa xử lý máu bắn trên người, Tô Lâm Lang hỏi: “Anh muốn đưa tôi cái gì, đưa nhanh rồi về nghỉ ngơi đi chứ?”
Ông Gia Minh dùng hay tay giơ một cuộn phim lên, anh ta kể lại chuyện có bác sĩ chụp lén cô rồi nói: “Đây là cuộn phim lấy từ chiếc máy ảnh đó, mợ có thể giữ lại cũng được, nhưng tiêu hủy nó đi là tốt nhất.”
Tuy rằng đối thủ của Tô Lâm Lang chính là một tên sát thủ vô cùng hung ác, hơn nữa mục đích là vì giải cứu con tin, bắt sát thủ, cho dù có đưa ảnh chụp cho cảnh sát thì người sai cũng không phải cô.
Nhưng rốt cuộc là cô cầm một thanh đao dính đầy máu, ra tay lại rất tàn nhẫn, chỉ sợ mấy tấm ảnh này rơi vào tay phóng viên rồi xuất hiện trên báo.
Tô Lâm Lang nhận lấy và nói: “Cảm ơn Gia Minh.” Cô nói tiếp: “Mọi người đã vất vả rồi, mau về nghỉ đi.”
Các vệ sĩ cùng hô lên: “Mợ vất vả rồi!”
Sau đó, họ nhanh chóng cúi đầu, cười tủm tỉm rồi rời đi nhanh như chớp.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, thế nhưng Lương Nguyệt Linh còn chưa thấy buồn ngủ, cô ấy đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa nãy, đang định buôn dưa lê với Tô Lâm Lang một chút, chặt mía mà cũng luyện ra được kỹ năng dùng đao thần sầu như thế ư, vậy thì nếu cô ấy cũng đi nông trường chặt mía, chẳng phải cũng sẽ được như Tô Lâm Lang?
Cô ấy còn đang thao thao bất tuyệt, Tô Lâm Lang chợt nhíu mày, cầm lấy đao rồi xoay người đi ra cửa.
Cô giống như một tia chớp, xuất quỷ nhập thần!
Hôm nay là một ngày bận rộn, mãi đến giờ vẫn còn rất nhiều người chưa đi nghỉ ngơi, nhưng trên hành lang chỉ có hai vệ sĩ canh gác ở phòng chăm sóc đặc biệt, mà bây giờ họ đang đứng trước cửa phòng Tô Lâm Lang, còn đẩy theo một chiếc xe lăn.
Trên xe lăn là Hạ Phác Đình, người mà vốn dĩ nên ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh mặc bộ quần áo sọc của bệnh nhân, trên đầu quấn băng trắng, nhưng lớp băng gạc ở cổ tay và cổ tay đã được tháo ra, để lộ những vết sẹo.
Tô Lâm Lang mặc một cái váy ngủ tơ tằm màu đỏ rượu, lưỡi đao màu bạc hướng lên trên, suýt chút nữa là cắt đứt động mạch chủ trên cổ Hạ Phác Đình.
Hai vệ sĩ từng thấy Tô Lâm Lang mặc rất nhiều trang phục khác nhau, nhưng họ chưa bao giờ thấy cô mặc váy ngủ. Váy ngủ tơ tằm rất là mềm nhẹ, lại ôm sát người, để lộ cơ thể của cô, vì thế hai người đều quên mất nhiệm vụ bảo vệ cậu cả, đồng thời quay mặt đi.
Sát thủ từng bắn lên trên đỉnh đầu ba phát súng, vị trí này đúng là ở dưới phòng chăm sóc đặc biệt.
Mà cho dù là nam hay nữ, một khi từng bị bắt cóc thì đều cần can thiệp và trị liệu tâm lý.
Hạ Phác Đình từng bị bắt cóc, hơn nữa còn nghe thấy tiếng súng ở ngay dưới chân, Tô Lâm Lang có thể hiểu tâm trạng sợ hãi và lo lắng của anh, nhưng điều làm cô khó hiểu là sao anh lại chạy ra đây.