.
Chương 132:
“Bác sĩ, y tá đâu?” Tiến lên đẩy xe lăn, Tô Lâm Lang hỏi: “Sao họ lại vô trách nhiệm thế này?”
Hạ Phác Đình dịu dàng nói: “Anh đã thương lượng với họ một cách thân thiện rồi, anh có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút.”
Tổng cộng có ba y tác thường trực ở phòng chăm sóc đặc biệt, cái gọi là thương lượng thân thiện của Hạ Phác Đình chính là anh dùng chiêu đánh một gậy lại cho một quả táo. Anh hứa rằng sẽ cho mỗi người một khoản tiền rất lớn, sau đó lại đe dọa uy hiếp, liệt kê đủ loại lỗi mà họ mắc phải trong quá trình làm việc, nói là sẽ khiếu nại, tịch thu và hủy bỏ tư cách làm việc của họ. Thế là ba người đành trơ mắt nhìn anh tự đẩy xe lăn ra cửa, đến khẩu trang cũng chưa đeo.
Lương Nguyệt Linh nói: “Sếp à, anh cũng có nhìn thấy gì đâu, cũng chẳng có gì đẹp, nếu anh sốt ruột thì cứ gọi một tiếng. Cô Tô cũng đâu có điếc, cô ấy sẽ đi thăm anh mà. Anh mau về đi, cố chịu thêm hai ngày nữa là được ra rồi.”
Sau đó cô ấy lại đẩy người: “Mau vào đi, bên ngoài có vi khuẩn gây bệnh, nhỡ bị nhiễm thì phiền lắm.”
Trải qua một màn đấu tranh với y tá, khó khăn lắm mới được ra mà giờ lại bị đẩy về rồi?
Tay Hạ Phác Tình siết chặt lấy xe lăn, anh hơi mỉm cười, vừa định nói gì đó thì Tô Lâm Lang đã đẩy xe rồi nói: “Cô Lương đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa anh ấy về.”
“Cô Tô, anh ấy bị thương ở não bộ, phải quan sát trong phòng chăm sóc đặc biệt.” Lương Nguyệt Linh vội nói.
Tô Lâm Lang ngắt lời cô ấy: “Tôi đã từng gặp bệnh nhân bị thương ở não bộ nặng hơn anh ấy nhiều, tôi biết phải làm thế nào.”
Thật ra là vì Hạ Phác Đình là con nhà giàu, người thừa kế khối tài sản chục tỷ nên mới phải cẩn thận như vậy.
Nếu là ở trên chiến trường, trong tình huống nguy cấp, vết thương của anh không thể coi là nặng, còn chẳng đủ tư cách đi nằm giường bệnh bình thường, đừng nói là phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên hành lang của bệnh viện dã chiến, chọn bừa một bệnh nhân thì người đó cũng bị thương nặng hơn anh.
Đẩy anh vào trong phòng mình, Tô Lâm Lang cúi người kiểm tra miệng vết thương của Hạ Phác Đình.
Não bộ của anh đúng là đã bị tổn thương nặng, tùy rằng không có nhiều mũi khâu lắm, nhưng vết thương lại nằm ở sau tai, mà lỗ tai lại là nơi có nhiều dây thần kinh não bộ nhất. Những dây thần kinh này đan xen vào nhau một cách dày đặc, lúc xuống tay mà không để ý chút thôi là đi đời nhà ma ngay.
Tô Lâm Lang cẩn thận kiểm tra một lát, cô nói: “Anh hồi phục khá đấy.”
Nhưng khi cúi đầu xuống, sao cô cứ có cảm giác ánh mắt Hạ Phác Đình dán chặt vào ngực cô thế nhỉ?
Tuy rằng đã biết anh không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn kéo kéo váy ngủ lên trên. Uốn gối ngồi trước xe lăn, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, cô nói: “Anh yên tâm, có em ở đây, sau này nhiệm vụ giết anh chắc chắn sẽ có cái giá trên trời,”
Màu đỏ rượu, màu mà người bình thường mặc vào trông bị già đi, nhưng Tô Lâm Lang lại rất trắng, giống như một ly rượu nho thơm ngọt nồng đậm, vô cùng quyến rũ. Hạ Phác Đình nhẹ giọng đáp: “Ừ!”
Người phụ nữ vốn đang uốn gối, đôi mắt nhìn về phía anh sáng lấp lánh, giống như anh là một tác phẩm nghệ thuật xuất chúng, anh cảm thấy rất là thoải mái.
Nhưng cảm xúc của cô cũng giống như cách cô dùng đao, luôn có thể biến hóa chỉ trong nháy mắt. Cô đứng lên rồi đẩy xe lăn trôi đi: “Cậu cả về nghỉ ngơi đi, em cũng muốn nghỉ rồi.”
Sau đó, Hạ Phác Đình đã bị đẩy ra khỏi cửa, ném cho vệ sĩ.
Tô Lâm Lang đưa xe lăn ra rồi giao cho vệ sĩ: “Đẩy anh ấy về đi, bảo các y tá trực đêm chú ý chút, hôm qua anh ấy vừa mới phẫu thuật, phải đề phòng bị sốt và nhiễm trùng.
Hạ Phác Đình còn có chuyện muốn nói với vợ, nhưng cô đã đóng cửa cái “rầm”.
Được rồi, cô càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với anh, còn chẳng thèm gọi anh Phác Đình nữa.
…
Cùng lúc đó, Tô Lâm Lang đã lâm vào giấc ngủ ngon, ở ngoài sân bay quốc tế Cảng Phủ, có hai chiếc xe đang chặn đầu nhau.
Một xe là của Linda Tôn, xe còn lại là Quách Thụy, vệ sĩ riêng của Hạ Trí Hoàn.
Đây là kết quả tệ nhất, ám sát thất bại, sát thủ bị bắt sống.
Sát thủ này là người bà ta đã chọn rất kỹ lưỡng, không sợ hắn khai bà ta ra. Hơn nữa, cho dù hắn có khai bà ta ra, bởi vì Linda Tôn trả tiền rất kín đáo, chỉ cần bà ta chịu bỏ nhiều tiền thuê luật sư, nhất quyết không thừa nhận thì chẳng ai làm gì được.
Bà ta chạy là vì sợ Hạ Trí Hoàn sẽ tra tấn mình.