.
Chương 134:
Không ngoài dự đoán của Hạ Bình An, sát thủ từng là một thành viên của đội Phi Hổ.
Vì sao sắp tới Lê Hiến sẽ bị giam giữ, khởi tố mà ông ta còn có thể bình tĩnh như vậy?
Lý do là vì tên sát thủ kia tên là Lê Duệ, cùng thôn cùng trại với ông ta, hai người là anh em cùng dòng họ.
Lê Duệ cũng là kẻ sâu mọt, ông ta thích bạo lực gia đình, vợ ông ta không chịu nổi nên lặng lẽ rời đi. Thế là ông ta từ chức rồi làm sát thủ chuyên nghiệp, ngoài ra thì ông ta còn đầu tư cổ phiếu, mở một Đường Khẩu nhỏ, nói cách khác là đại ca giang hồ.
Tuy rằng trước mắt còn chưa có chứng cứ hữu dụng, nhưng Tô Lâm Lang đoán đúng rồi, ông ta lệ thuộc Long Hổ Đường, ông sáu Lục.
Cô trời sinh yêu hòa bình, nhưng đối với kẻ lạm sát người vô tội, trước giờ Tô Lâm Lang đều đuổi tận giết tuyệt.
Bởi vì chỉ có như vậy thì xã hội mới được yên ổn.
Hạ Phác Đình cũng có thể hợp tác với Đại Lục sớm hơn so với đời trước.
Chớp mắt lại một ngày trôi qua, hôm nay là ngày Hạ Phác Đình được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Những ngày được ở một mình một phòng trong bệnh viện của Tô Lâm Lang cũng kết thúc, cậu cả Hạ sắp chuyển vào phòng bệnh bình thường, anh sẽ ở gian ngoài trong phòng của cô.
Các y tá đã đến từ sáng sớm, tiến hành các thủ tục kiểm tra trước khi bệnh nhân chuyển vào ở.
Tô Lâm Lang cũng có việc phải ra ngoài, thế là cô để phòng bệnh lại cho các y tá, cầm cái bánh dứa rồi đi xuống tầng.
Hoàng Mao, à không, bây giờ cậu ta có tên rồi, gọi là Thủy Tử.
Hôm nay cậu ta lại đổi kiểu tóc, cuối cùng cũng chịu ép thẳng ra, nhưng không hiểu vì sao mà tóc cậu ta cứ kháng cự lực hút của Trái Đất, chỉa lung tung về bốn hướng, trông rất giống một con nhím biển.
“Chị dâu!” Thủy Tử khom lưng rồi nói: “Người kia tên là Lê Duệ, lệ thuộc ông sáu Lục của Long Hổ Đường.”
Tô Lâm Lang đã đoán truocs, quả nhiên, sát thủ mà bà hai tìm là cha nuôi của con trai bà ta, thuộc hạ của ông sáu Lục.
Cô gật gật đầu rồi nói: “Hôm trước tôi bảo cậu theo dõi Hạ Phác Chú tan học, ở trường thì cậu ta thế nào, có táo bạo rồi đánh người không?”
Bây giờ hai anh em Hạ Phác Chú và Hạ Phác Hồng còn nhỏ, nhưng đến năm 1997 thì hai người sẽ gia nhập tổ chức chống Đại Lục lớn nhất là BNSS, cố gắng trả đũa, đương nhiên, kết cục của hai anh em cũng rất thê thảm.
Trước mắt thì Hạ Phác Hồng đang ở nước ngoài, không với tới thì thôi, nhưng Hạ Phác Chú thì đang ở nhà họ Hạ, tuổi còn nhỏ, hơn nữa cậu ta còn bị rối loạn lưỡng cực và có khuynh hướng self-harm. Tô Lâm Lang làm chủ thôi việc bác sĩ tâm lý của cậu ta, nhưng cô cũng không muốn cậu ta tự sát hoặc làm người khác bị thương vì ngừng trị liệu, thế nên cô sai Thủy Tử đi theo cậu ta.
Thủy Tử nói: “Cậu ta không làm người khác bị thương, cũng chẳng tự ngược đãi bản thân.”
Cậu ta vuốt vuốt tóc rồi nói tiếp: “Hơn nữa em phát hiện ra là ở trường cậu ta bị cô lập dữ lắm.”
Tô Lâm Lang hỏi lại: “Thật à?” Sau đó cô lại nói: “Không thể nào.”
Thân là người bình thường, Tô Lâm Lang từng tưởng tượng về cuộc sống của con nhà phú hào, cô cảm thấy con nhà giàu như Hạ Phác Chú nhất định có rất nhiều người nịnh bợ, nhưng thật ra trường của cậu ta là trường quý tộc duy nhất trên núi Thái Bình. Em trai của cậu cả Quý – người bị bắt cóc vào năm ngoái, cùng con cái của những nhà phú hào như Cố Thị, Quách Thị, Thống đốc Cảng đều theo học ở đây.
Thân phận của ai cũng cao quý, đương nhiên là chẳng ai chịu chiều ý Hạ Phác Chú.
“Em nhìn thấy mà, cậu ta đi đến đâu là các bạn học tản ra hết, giống như tránh ôn dịch vậy.”
Thủy Tử lại vuốt tóc rồi nói: “Có lẽ cậu ta cũng giống em, cần một đại ca che chở.”
Con nhà phú hào cũng chẳng làm giang hồ, muốn đại ca làm gì.
Tô Lâm Lang nói: “Cậu không cần đi theo cậu ta nữa, đi theo dõi ông sáu Lục giúp tôi. Nhưng mà phải chú ý, nhất định không được để bị phát hiện, ông ta chính là đại ca giang hồ hạng nhất, sẽ giết cậu đấy.”
“Ông sáu Lục không giết người, nhưng ông ta sẽ lột da rút gân, rút thật đấy, hàng xóm của em từng bị rút rồi.”
“Có thể theo dõi từ xa, cũng có thể moi tin từ những người xung quanh, nhưng không được để bị phát hiện.” Tô Lâm Lang lại dặn.
Thủy Tử nghiêm mặt, mái tóc nhím biển chỉa lung tung giữa không trung: “Vâng thưa chị!”
Nhìn theo bóng Tô Lâm Lang rời đi, cậu ta thầm nghĩ, hôm nay cô không chê tóc của cậu ta nữa, chứng tỏ kiểu này không tồi.
Wow, cậu ta cảm thấy bản thân hôm nay nhất định là rất đẹp trai!