.
Chương 135:
Lúc đi lên tầng, Tô Lâm Lang nhìn thấy chiếc Mercedes Benz của Hạ Mặc đỗ ở gara riêng. Lý do cô nhìn nhiều hơn chút là vì trên ghế phụ có một cái hộp sơn màu đỏ bị ánh nắng chiếu vào lóe lên, cái hộp kia trông rất cũ.
Đầu Tô Lâm Lang nảy số, cô từng thấy cái hộp này rồi, nó vẫn luôn được trưng ở phòng khách.
Đó là linh khám của bà cụ Hạ.
Lại nói, trong cái đêm ám sát, khi sát thủ bị bắt thì Hạ Trí Hoàn lập tức sai người đi bắt Linda Tôn.
Bây giờ bà ta ở đâu thì chỉ có vệ sĩ riêng của ông cụ biết, tự dưng chẳng thấy vợ đâu, Hạ Mặc đương nhiên là sốt ruột.
Ông cụ Hạ không cho ông ta đến bệnh viện, có đến thì cũng để vệ sĩ ngăn lại, không cho lên tầng.
Nhưng trên đời này làm gì có người cha nào cứng đầu hơn con, Hạ Mặc nhất quyết phải tới đây, ông ta còn ôm linh khám của mẹ theo.
Trong đó có tro cốt của bà cụ Hạ, ông ta ôm cái bình tro cốt xông lên tầng, thử hỏi ai dám cản lại?
Xem ra hôm nay sẽ có một trận náo loạn ra trò ở trên tầng.
Quả nhiên, vừa lên tầng thì Tô Lâm Lang đã thấy trong phòng ông cụ Hạ có rất nhiều vệ sĩ, Mạch Đức Dung cũng có mặt, có tiếng khóc thút thít của phụ nữ từ trong phòng truyền ra.
Tô Lâm Lang hỏi Mạch Đức Dung: “Có phải bà hai tới không?”
Mạch Đức Dung gật rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Là Hạ Mặc, chẳng biết Linda làm thế nào mà giờ Hạ Mặc dẫn theo phóng viên và Tôn Gia Kỳ tới, ôm tro cốt của dì xông lên tầng, đang đòi người với dượng đấy.”
Bây giờ Cảng Phủ thuộc dạng nửa phong kiến, nửa thuộc địa.
Luật pháp hỗn loạn, chính phủ lười biếng, hơn nữa muốn sửa đổi luật cũng cần có quy trình, mà quy trình thì cần thời gian.
Sau khi thăm dò thế lực sau lưng con dâu, bắt được sát thủ thì Hạ Trí Hoàn đã nhốt Linda Tôn lại, một là lấy lời khai, hai là ngăn chặn không cho bà ta cơ hội liên lạc với bọn giang hồ.
Việc xấu trong nhà, cứ giấu trước đã rồi giải quyết sau.
Nhưng Hạ Mặc không biết chuyện này, hơn nữa dù là quản gia Lưu, Lưu Bình An, hay là Hạ Trí Hoàn chính miệng nói thì ông ta cũng không tin.
Trong mắt Hạ Mặc thì vợ ông ta là người dịu dàng hiểu chuyện, sẽ đi đánh golf, uống trà dạo phố, đi xem phim cùng ông ta. Người khác nói bà ta … , trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ, âm mưu, tất cả đều là âm mưu!
Tô Lâm Lang đẩy cửa bước vào trong, đã thấy Hạ Mặc đứng giwuax phòng, ôm hũ tro cốt của mẹ giơ cao lên.
Thấy cô tiến vào, mắt ông ta sáng rỡ: “Cha, chính là nó, nó là người chính phủ Đại Lục phái tới để tiêu diệt nhà họ Hạ chúng ta. Nó mới là hung thủ hại Phác Đình, sao cha lại hồ đồ như vậy, bắt Linda làm gì?”
Quản gia Lưu khuyên nhủ: “Ông hai, mau buông tro cốt của bà cụ xuống đi.”
Hạ Mặc giơ cao hũ tro cốt: “Không, hôm nay có phóng viên ở đây, Gia Kỳ cũng có mặt, hay là cha lấy chứng cứ ra cho mọi người cùng xem đi, Nếu không thì cha phải thả người, không thì con sẽ…”
Tôn Gia Kỳ quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin: “Dượng, dượng đừng quá xúc động!”
“Vợ tôi bị bắt đi mà không có lý do rõ ràng, không có chứng cứ mà lại nói bà ấy phạm tội, tôi không được phép kích động sao?” Hạ Mặc rống to.
Đây là lý do vì sao ông cụ Hạ cố gắng không rút dây động rừng, một tên đồng đội heo có thể so với ba ngàn tinh binh lương tướng của phe địch.
Đây vốn là chuyện có thể giải quyết sạch sẽ, nhưng vì phần tử bất ổn là Hạ Mặc mà ồn ào nhốn nháo, mọi người đều biết.
Tính cách của Tôn Gia Kỳ cũng chẳng khác Linda Tôn là mấy, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, những lời nói ra đều rất êm tai.
Cô ta nói: “Dượng, đây chính là thứ mà lão thái gia để ý nhất, nếu dượng làm vỡ thì ông cụ sẽ tức chết đấy!”
Cô ta xác định mình đang khuyên nhủ chứ không phải thêm dầu vào lửa, khuyến khích Hạ Mặc làm vỡ hũ tro cốt đấy chứ?
Thật ra vào ngày diễn ra hôn lễ, cô ta cùng Linda Tôn cũng giở cái trò mèo này ra.
Hai người chơi một số kĩ xảo.
Đầu tiên là ra vẻ hoảng hốt trước cái đồng hồ của Tô Lâm Lang, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó một người giả vờ bất tỉnh, một người giả vờ an ủi. Trong yến hội mà, nước chảy bèo trôi, mọi người chỉ chú ý tới gái Bắc phố ga. Có rất nhiều người đồng tình Linda Tôn, họ không xấu bụng, nhưng vì cái gọi là tinh thần hiệp nghĩa mà có một đám muốn vũ nhục Tô Lâm Lang.