Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136:

. Chương 136:
Lúc này Hạ Mặc cũng y như vậy, bị xui khiến, ông ta biết Hạ Trí Hoàn là cha mình, mà trên đời này chẳng có người cha nào không yêu thương con, cũng biết cha rất yêu mẹ, thế nên ông ta cố ý kích thích, giơ hũ tro cốt lên cao: “Linda cũng là người mà tôi để ý nhất, cha tra tấn bà ấy hai mươi năm, bây giờ muốn nghiền chết bà ấy giống như một con kiến, vì sao tôi không thể làm vỡ thứ mà cha để ý nhất?”

Nghe nói nếu ai đó tạo nghiệp thì báo ứng sẽ đến với con cái của họ.

Hạ Trí Hoàn ngồi trên xe lăn, có vẻ rất thản nhiên, ông ấy nói: “Ném đi, muốn ném thì ném, vỡ thì cứ để vỡ đi.”

Từ lúc ông ấy thà giao chi phiếu và con dấu cho Tô Lâm Lang cũng không muốn để cho Hạ Mặc quản lý thì mọi người cũng rõ ràng, ông cụ đã từ bỏ đứa con trai này.

Ông ta muốn làm loạn thì cũng để kệ cho làm loạn.

Đầu óc Hạ Mặc chẳng ra làm sao, nhưng làm mấy chuyện ngu xuẩn thì đúng là đứng đầu thiên hạ, huống hồ còn bị xui khiến, ông ta giơ hũ tro cốt lên cao: “Tôi ném thật đấy!”

Tô Lâm Lang tiến lên một bước rồi nói: “Về chuyện bà hai có phạm tội hay không thì phải cung cấp chứng cứ cho đồn cảnh sát, sở tư pháp, chứ không phải cho ông hai đây. Rốt cuộc thì ông cũng có phải công lý đâu.”

Chính là con nhóc này, đến từ Đại Lục, một con gái Bắc mà thôi, thế mà dám cướp vị trí người cầm quyền của ông ta.

Đôi mắt của Hạ Mặc như đang rực lửa: “Đây là chuyện nhà họ Hạ, không đến lượt mày nói chuyện!”

Sợ Tô Lâm Lang cướp hũ tro cốt đi, ông ta trốn sau lưng Tôn Gia Kỳ.

Tôn Gia Kỳ dang tay ra cản lại: “Cô Tô, tôi biết là cô rất giỏi đánh đấm, cũng từng đả thương rất nhiều người, nhưng tôi xin cô đừng làm dượng bị thương, được không?”

Hai người này dẫn hai phóng viên tới, họ chứng kiến chuyện bát quái, máu chó của nhà giàu, ngày mai lên báo là có thể bán hết ngay.

Tô Lâm Lang cũng không phủ nhận chuyện cô giỏi đánh đấm, cô nói: “Về chuyện bà hai thì nhà họ Hạ chúng tôi không thể tiết lộ được, nhưng có chuyện này thì có thể nói. Cô Tôn Gia Kỳ, tôi thấy cô lén lút mua rất nhiều Amphetamine, mà cô lại là bác sĩ tâm lý, đáng ra cô có thể quang minh chính đại kê đơn chứ không phải lén lút đi tiệm thuốc mua, hơn nữa cô còn dùng tên giả để mua nữa.”

Tôn Gia Kỳ hơi sửng sốt, Hạ Mặc vẫn còn tránh sau lưng cô ta.

“Thuốc này là cho Hạ Phác Chú uống đúng không, tác dụng phụ của Amphetamine là khiến người ta hưng phấn, táo bạo, Hạ Phác Chú lại đang trong độ tuổi thiếu niên phát triển hormone, cô còn lặng lẽ cho cậu ta uống thuốc này, cô có ý định gì vậy?” Tô Lâm Lang hỏi lại.

Không đợi Tôn Gia Kỳ phản ứng lại, cô hỏi tiếp: “Đúng rồi, cô và Linda Tôn rốt cuộc là mẹ con hay cô cháu đây?

Tôn Gia Kỳ còn chưa kịp phản ứng câu hỏi thứ hai, cô ta muốn biện giải vấn đề thứ nhất: “Tôi là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tôi chưa từng kê thuốc vô tội vạ cho bệnh nhân.”

Tô Lâm Lang lấy một cái phiếu mua sắm nhỏ của tiệm thuốc ra: “Amphetamine không dễ thay thế, hay là giờ chúng ta làm xét nghiệm nước tiểu cho Hạ Phác Chú đi?”

Cô từng thấy miệng vết thương do self-harm mà Hạ Phác Chú đích thân cho cô xem, đó không phải là biểu hiện mà một người bị rối loạn lưỡng cực nên có, ngược lại càng giống như là hưng phấn quá mức vì thuốc.

Sau đó quản gia Lưu đuổi việc bác sĩ, tình trạng này của cậu ta cũng biến mất, bây giờ cậu ta chỉ là một đứa trẻ hơi nhút nhát bị xa lánh ở trường học mà thôi.

Hơn nữa chuyện này rất dễ để điều tra ra, có thể kiểm tra ra được từ tóc của Hạ Phác Chú.

Mà một vấn đề khác thì tương đối thú vị, Tô Lâm Lang phát hiện điều này từ máy BP của Tôn Gia Kỳ.

Vì mục đích điều tra vụ án nên cô tạm thời trộm máy BP của cô ta, hơn nữa Tô Lâm Lang cảm thấy chuyện này nên làm trong im lặng. Nhưng nếu Tôn Gia Kỳ muốn làm ầm lên để thu hút sự chú ý thì cô cũng không ngại.

Cô móc từ trong túi ra một cái máy BP rồi hỏi lại: “Ông sáu Lục, Lê Hiến, Lê Duệ, rốt cuộc thì ai trong họ mới là cha ruột của cô?”

Ở Cảng Phủ bây giờ hầu như ai cũng có một chiếc máy BP, nhưng thứ này tương đối nhỏ xinh, rất dễ làm rơi mất.

Hai ngày trước Tôn Gia Kỳ làm rơi một chiếc máy BP, nhưng mà mọi người đều có thói quen là sẽ đi mua mới nếu làm mất.

Nhưng mà, sao nó lại ở trong tay Tô Lâm Lang?

Tôn Gia Kỳ nhào qua theo bản năng, cô ta đưa tay ra định giật lấy: “Đưa đây cho tôi!”

 


Bình Luận (0)
Comment