.
Chương 159:
Hạ Phác Đình lại nói: “Nếu lại tốn thêm một tỷ cho phí phá dỡ thì chi phí của chúng ta sẽ chạm mốc bảy tỷ.”
Hứa Thiên Tỉ thảng thốt hô nhỏ: “Chi phí cao quá, tài chính của chúng ta sẽ rơi vào khủng hoảng mất.”
Đúng lúc này, giám đốc Bao của Tây Nguyên đứng dậy, hiên ngang hét: “Ba tỷ!”
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn Quý Đình Hiên và Hạ Phác Đình, nghĩ rằng bản thân đã đánh cược toàn bộ tài sản lẫn cái mạng của mình luôn rồi, hẳn là đủ để hai ông trùm kia cân nhắc cẩn thận.
Đấu giá viên thông báo: “Ba tỷ lần thứ nhất, ba tỷ lần thứ…”
Quý Đình Hiên đích thân giơ bảng, cao giọng nói: “Ba tỷ mốt!”
Sau đó, anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Lâm Lang đầy khiêu khích, có điều cô đâu có tiêu tiền của mình, thế là ung dung giơ bài ngay, từ tốn nói: “Ba tỷ hai!”
Kế tiếp, cô bình tĩnh ngoái đầu nhìn về phía Quý Đình Hiên, ánh mắt càng thêm khiêu khích, xen lẫn là phán xét.
Anh ta trông giống em trai thật, dáng người thon gầy, dong dỏng cao, mày mảnh mắt nhỏ, trông rất đẹp trai, lại mang theo chút nữ tính.
Quách Thị muốn giơ bảng tiếp, nhưng rồi lại gọi các nhân viên tới, lẩm bẩm bàn bạc gì đó.
Ngay lúc nữ đấu giá viên hô: “Ba tỷ hai lần thứ nhất, ba tỷ hai lần thứ hai…”
Nữ thư ký của Quách Thị bỗng đứng dậy: “Xin lỗi, bên tôi muốn nghỉ năm phút.”
Hạ Phác Đình vẫy tay, ra hiệu cho Quý Đình Hiên ghé lại gần: “Bán đảo Hồng Sơn là địa bàn của ông sáu Lục, ông ta và phố Wall đã đạt thành hiệp nghị, một khi Hạ Thị tiếp nhận mảnh đất này sẽ đòi một tỷ phí bảo kê, bằng không đừng mơ mà phá dỡ được, đúng không?”
Quý Đình Hiên bỗng quay sang nhìn tên mũi khoằm, nhưng tên đó lại thong thả bắt chéo chân, đan tay trước gối, bình tĩnh đáp: “Đúng.”
Đây chính là con bài tẩy của tên mũi khoằm, gã bắt tay với ông sáu Lục, khiến Hạ Thị phải gia tăng chi phí khai phá, từ đó buộc bên họ tặng lại đất cho Quý Thị.
Là đồng học, cũng là bạn bè với nhau, Hạ Phác Đình thẳng thắn bày tỏ: “Đình Hiên, sớm muộn gì chính phủ Cảng Thành cũng sẽ quay về, câu lạc bộ chỉ là con hổ giấy, cùng lắm tôi treo đất ở đó, chờ sau này hẵng khai phá bán đảo Hồng Sơn, nhưng mấy lão già ngoại quốc sẽ khiến cậu nợ nần chồng chất, không còn cách nào ngoài thế chấp đất cho họ. Như vậy, cậu chẳng những không có đất, mà còn nợ rất nhiều trái phiếu, cuối cùng trở thành con rối trong tay họ, thế thì có nghĩa lý gì không?”
Quý Đình Hiên cũng thành tâm khuyên bảo: “Phác Đình, tôi đã lấy được nguồn tin chính xác rằng dù có phải phái Hải quân hoàng gia ra trận thì Nữ hoàng cũng không trả lại chính phủ Cảng Thành đâu, bà ta muốn thuê thêm một năm nữa cơ.”
Hạ Phác Đình cười khẩy: “Vậy một trận quyết thắng thua đi, em gái, lát nữa nâng lên năm tỷ luôn.”
Tô Lâm Lang đáp: “Được.”
Một trận quyết thắng thua, năm tỷ, cược xem một khi trận chiến thống nhất bằng vũ lực diễn ra thì người thắng là Hải quân hoàng gia hay quân giải phóng nhân dân Đại Lục.
Có điều, Hạ Phác Đình nói hắn được quân giải phóng cứu, hơn nữa còn dám nâng giá tới mốc năm tỷ, chứng tỏ anh không hề sợ câu lạc bộ.
Chẳng lẽ lời hứa hẹn của nước Anh là giả?
Năm phút giải lao mà bên phía Quách Thị xin đã hết, ngay lúc đấu giá viên định tuyên bố tiếp tục thì anh ta bỗng giơ tay, xin nghỉ thêm năm phút nữa, đồng thời gọi tên mũi khoằm của phố Wall tới nhà vệ sinh.
Thấy hai người rời khỏi chỗ, Tô Lâm Lang hỏi nhỏ Hạ Phác Đình: “Năm tỷ thật hả? Thấp xuống chút được không?”
Hứa Thiên Tỉ đáp: “Giá đất rẻ thì chi phí khai thác sẽ thấp, giá bất động sản cũng hạ xuống theo, nên tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu Quý Thị quyết tâm ăn thua đủ với chúng ta, cương quyết tăng giá, vậy chúng ta sẽ không sở hữu được mảnh đất này nếu không thể chi ra năm tỷ đâu.”
“Em, em đi vệ sinh!” Dứt lời, Tô Lâm Lang vội đứng bật dậy, đi ngay.
Người bên Quách Thị cũng tụm lại, có vẻ đang thảo luận chuyện gì kịch liệt lắm, còn các chủ đầu tư nhỏ lẻ khác thì bình thản đứng xem trò hay.
Thấy người đẹp sườn xám đứng dậy, mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía cô.
Tô Lâm Lang rón rén tới gần nhà vệ sinh, mà thật ra cũng chẳng tính là nghe lỏm, bởi Quý Đình Hiên bị dọa sợ rồi. Anh ta không kìm nổi mà lớn giọng nói bằng tiếng Anh: “Có lẽ anh ta sẽ chờ chính phủ quay lại mới bắt tay khai phá, cũng có thể quân giải phóng nhân dân Đại Lục sẽ giúp anh ta trước, quân giải phóng chưa từng thua trận, Hạ Thị có lẽ sẽ theo đến cùng thật đấy, tôi không muốn đánh cược nữa đâu.”