.
Chương 170:
Gonda bĩu môi: “Nghỉ hè tôi sẽ đi săn ở châu Phi cùng daddy, daddy giành được một khẩu Winchester Model 70, nói thật, với tôi thì đi châu Phi xem săn sư tử hấp dẫn hơn hẳn so với đi Đại Lục xem săn sói.”
Cảng Phủ bây giờ có nền kinh tế phát triển hàng đầu thế giới, sự xa hoa lãng phí của các quý tộc người Anh ở đây là thứ mà người thường không tài nào tưởng tượng ra nổi.
Nếu nói ở Đại Lục, chủ nông trường Tần đại diện cho tầng lớp bần hàn nhất, thì những quý tộc này chính là giàu cực hạn,
Đi châu Phi săn bắn, đi Nam Cực xem chim cánh cụt, đây chính là hoạt động giải trí của Gonda.
Với ý định cố tình khoe khoang, Gonda nói rất to, cậu ta cho rằng ông bác già Đại Lục chẳng biết Winchester Model 70 là cái gì.
Chủ nông trường Tần cũng nhận ra, đám cậu ấm nhà giàu này tụ tập thành một đoàn thể, bắt nạt con gái ông ấy.
Không thể để yên như vậy được.
Lúc trước họ đánh giặc là để bọn trẻ không bị tủi thân, sau này làm nông trường cũng là vì cho bọn trẻ có cái ăn, mà những người lính xuất ngũ như họ thì luôn có một phương châm: không thể để bọn trẻ bị bắt nạt.
Ông ấy nói: “Cậu nói Winchester M70 hả, nó không tốt bằng khẩu súng trường cũ của tôi. Nhiệt độ thấp thì bị kẹt, nhiệt độ cao lại dễ cướp cò, tôi khuyên cậu đừng mang nó đi châu Phi nóng bức, nếu súng nổ thì người bị thương sẽ là cậu đấy.”
Gonda là con lai, là quý tộc lớn người Anh, càng là đối tượng được đám người giàu ở Cảng Thành thi nhau nịnh bợ. Cậu ta không vui khi bị đả kích, nhướn mày nói: “Bác già Đại Lục, ông biết Winchester Model 70 là cái gì không?”
Bác già què chân nhìn đứa nhóc con lai, ánh mắt sắc bén: “Chúng tôi từng đối đầu với Winchester 70 khi tham gia chiến đấu viện trợ cho Triều Tiên!”
Thế nên, ông ấy không chỉ biết Winchester 70 mà người Đại Lục còn dùng súng trường cũ đánh thắng trận?
Gonda lùi từng bước về phía sau, mãi tới khi đụng phải Quý Đình Hiên mới dừng lại.
Ánh mắt chủ nông trường Tần đảo qua một đám con nhà giàu, ông ấy dịu dàng nói: “Con gái tôi hiền lành, hướng nội, con bé sẽ không đánh người, nhưng nếu để tôi biết có ai bắt nạt con bé, khẩu súng quê mùa của tôi không có mắt đâu đấy!”
Ông ấy là cựu quân nhân từng ra chiến trường, trong mắt tràn đầy sát khí, mấy cậu trai sợ đến mức đồng thời lùi ra đằng sau.
Tô Lâm Lang hiền lành, không biết đánh nhau?
Khái niệm “không biết đánh nhau” của ông già này có gì đó sai sai thì phải, hay là thân là một phần của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, ông ta giết người như ma?
Ba cậu trai khom lưng: “Vâng thưa bác, chúng cháu biết rồi.”
Quân giải phóng nhân dân Đại Lục quả nhiên danh bất hư truyền, một ông bác già què chân còn có thể còn có thể săn sói, còn giết người như ma, họ thật sự rất sợ.
Nhưng nhìn theo bóng ông ấy rời đi, Cố Khải Toàn phản chiến, rốt cuộc thì người ta luôn luôn kính trọng kẻ mạnh. Cậu ta kéo tay Hạ Phác Chú rồi nói một cách thân thiết: “Phác Chú, cậu đưa tôi đi nông trường xem súng của bác già đi, chúng ta cùng đi.”
Con trai đều thích quân sự, cũng hiểu quân sự, cậu ta rất muốn xem khẩu súng có thể đánh bạo Winchester Model 70.
Gonda vẫn kiên quyết: “Tôi không tin ông ta có thể săn sói thật, trừ phi chính mắt tôi được chứng kiến, không thì ông ta chính là kẻ lừa đảo!”
Quý Đình Hiên đưa tay lên: “Phác Chú, mời bọn anh đi, chúng ta cùng đi Đại Lục, để Gonda chính mắt nhìn thấy bác già Đại Lục săn sói, được không?”
Vì không tin nên Gonda lại càng muốn đi hơn: “Đồ con lợn, cậu nên biết điều mà mời chúng tôi đi!”
“NO. Mang theo chó của các cậu rồi get out!” Hạ Phác Chú khoanh tay, bắt chước dáng vẻ lạnh nhạt của chị dâu.
Cậu ta cầm da sói lên hít một hơi, cố ý khoe ra cho mọi người xem, đắc ý như thể một con khổng tước nhỏ đang xòe đuôi!
…
Trong phòng khách, chủ nông trường Tần đang lấy đặc sản ra: “Đồ hộp mà Lâm Lang thích ăn, nước tương của tôi, đúng rồi, còn có ngưu bàng do chính tay tôi đào nữa, để hầm canh cho con rể tôi uống, da sói thì làm gối đầu cho ông Hạ!”
Ông ấy lại buông chi phiếu tám nghìn vạn ra: “Sửa đường không dùng hết nhiều như vậy, quá nhiều, chúng tôi không thể nhận được!”
Hạ Phác Đình ra hiệu, Hứa Thiên Tỉ đưa giấy cam kết từ thiện cho chính phủ ra rồi nói: “Tổng số tiền quyên góp là bốn trăm triệu, có giấy cam kết. Chúng tôi đã thông qua hội đồng quản trị, còn đệ đơn lên chính phủ nước Anh để xin miễn thuế. Giờ thì số tiền này là của mọi người rồi, chỉ là tiền sẽ nhận theo từng giai đoạn, xem thành quả rồi thanh toán. Khi về ngài hãy giao cái này cho chính phủ cấp huyện, họ biết làm thế nào để xin chuyển khoản.”