.
Chương 197:
Bị tấn công, cảnh sát lập tức giơ súng, thét to: “Ngồi xổm xuống, không thì tôi nổ súng đấy!”
Cô gái tên Lý Trân kia không những không ngồi xuống mà còn nhào về phía cảnh sát: “Bắn đi, bắn chết tôi đi, chết quách đi!”
Cảnh sát bị chọc giận, buông lỏng chốt an toàn của súng ra rồi chỉ vào cô ấy: “Ngồi xuống!”
Đúng lúc này, Tô Lâm Lang mở cửa xe ra rồi bước xuống, mấy đứa trẻ cũng dán hết lên cửa xe để hóng.
Lý Trân giơ tay lên, nhưng cô ấy không ngồi xuống, còn hỏi lại: “A Sir, dựa vào đâu mà các người bắt chúng tôi?”
Cảnh sát hỏi lại: “Bản thân các cô không biết mình làm cái gì à, chẳng lẽ tôi còn phải nói toẹt ra?”
Lý Trân cười: “Không phải chỉ là quay phim người lớn thôi sao, vì sao anh không hỏi ai để chúng tôi quay?”
Công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ thuộc về ông sáu Lục, nhưng pháp nhân không phải ông ta, là người khác.
Lý do là để tránh nguy hiểm, không cho cảnh sát tóm được ông ta.
Chuyện này ai cũng biết rõ, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
Lý Trân giơ tay, tiếp tục tới gần cảnh sát: “Mẹ tôi bệnh nặng, bất đắc dĩ nên tôi phải vay nặng lãi, không trả nổi tiền lãi nên tôi đành phải đóng phim người lớn. Dựa vào đâu mà các anh bắt chúng tôi chứ không phải người đứng sau giật dây?”
Một cô gái khác cũng đứng lên, nói: “Tôi cũng không thể trả tiền lãi, chỉ có thể quay phim trả nợ. A Sir, tôi làm sai, nhưng chẳng lẽ tôi không biết xấu hổ, tôi tự nguyện chắc?”
Cảnh sát cũng rất khó xử, chỉ có thể an ủi: “Các cô chỉ cần đến đồn cảnh sát lấy lời khai là có thể về nhà, bây giờ thì mời các cô ngồi xuống đi, OK?”
Nhưng mà các cô gái cũng không ngồi xuống, ngược lại còn có nhiều người đứng lên hơn.
Một cô gái giơ tay lên và nói: “Cha tôi thiếu tiền vay nặng lãi của ông trùm , nếu tôi không quay phim thì họ sẽ giết cha tôi. A Sir, các anh là cảnh sát mà, không thể quản bang hội sao, chỉ biết bắt nạt chúng tôi thôi à?”
Không biết tại sao mà xã hội lại dị dạng như vậy.
Những cô gái này quay phim vì nghèo hoặc vì trả nợ, thật ra chẳng có ai tự nguyện cả.
Nói thẳng ra thì người khởi xướng là bang hội, là ông sáu Lục.
Nhưng mà ông ta trốn ở phía sau không chịu lộ diện, các cô gái bị đe dọa quay phim không những bị bắt nạt mà còn phải tới đồn cảnh sát nói chuyện, sự bất công này khiến họ vừa khổ sở vừa phẫn nộ, nhưng cũng chẳng làm gì để thay đổi được.
Đương nhiên, cảnh sát cũng không có câu trả lời, chỉ có thể liên tục nói: “Chúng tôi đang chấp hành công vụ, xin các cô hãy phối hợp, cảm ơn!”
Cô gái tên Lý Trân kia rất biết ăn nói, cô ấy cười lạnh: “Người ép chúng tôi quay những thước phim đó là đàn ông các anh, người xem phim cũng là các anh, người bắt chúng tôi cũng là các anh. A Sir, anh cảm thấy như vậy có công bằng không?”
Cảnh sát bị cô ấy hỏi đến không chịu nổi, đành phải đổi một nữ cảnh sát khác qua đây rồi trốn sang một bên.
Tô Lâm Lang đứng ở bên cạnh, thấy có một cô gái mặc váy ngắn, nếu ngồi xổm thì sẽ lộ quần lót, thế là cô cởi áo sơ mi ra đưa cho đối phương: “Cho cô cái này, coi như váy đi, quấn lên!”
Dưới lớp áo sơ mi thì cô còn một chiếc áo lót bên trong, cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng cô gái này thì chẳng có gì để che cả.
Thấy áo sơ mi hiệu Versace, cô gái hơi bất ngờ, nói: “Cái này đắt lắm, tôi không cần đâu.”
Tô Lâm Lang khom lưng quấn áo sơ mi lên hông cô ấy rồi nói: “Tiền vay nặng lãi của các cô được ghi lại trong sổ sách đúng không, nó ở đâu?”
Tô Lâm Lang không phải cảnh sát, cũng không phải phóng viên, bởi vì trông quá trẻ trung xinh đẹp, quần áo trên người lại rất sang trọng, các cô gái đều quay sang nhìn cô.
Người tên Lý Trân nói: “Sổ sách vẫn luôn đặt ở công ty, trừ giấy nợ của chúng tôi ra thì có vẻ trong đó còn có những thứ khác nữa, đều là thứ quan trọng, chắc người của bang hội sẽ mang nó đi.”
“Người bang hội trông như thế nào, tên là gì?” Tô Lâm Lang hỏi.
Khi có quá nhiều cảnh sát ra tay thì ông sáu Lục chỉ có thể bỏ xe bảo tốt, tùy ý nó bị tiêu hủy.
Nhưng chắc chắn là ông ta sẽ lặng lẽ phái người đi lấy sổ sách về.