.
Chương 198:
Công ty điện ảnh là một kho hàng lớn, có cảnh sát trông giữ ở hai lối vào, theo lý mà nói thì không thể đi ra mà không bị phát hiện được. Mà trước mắt thì chưa có ai động chân động tay với cảnh sát, cũng không có ai cố gắng chạy trốn, chứng tỏ là sổ sách vẫn còn ở đây.
Tô Lâm Lang cần phải biết ai là người của bang hội sẽ đi lấy sổ sách.
Hỏi đàn ông thì đương nhiên họ sẽ không nói, bởi vì ở vấn đề này nam và nữ trời sinh đã đối lập.
Cô chỉ có thể hỏi phụ nữ, các cô gái chắc chắn sẽ cho cô đáp án.
Đúng lúc này, có rất nhiều cảnh sát đi ra ngoài, các cô gái nhìn xung quanh rồi nói: “Đại Hoa Tí không có ở đây.”
“Đại Hoa Tí là ai, người của bang hội à, kho hàng này còn có lối ra nào khác không?” Tô Lâm Lang hỏi.
Lý Trân nói: “Ở bên bờ biển, góc Đông Nam có một cái cửa sổ cao ba mét, nếu có dây thừng thì nơi đó chính là lối ra, nhưng nếu không có dây thừng, ai nhảy xuống từ đó thì sẽ chết.”
Một cô gái khác nói: “Chắc chắn là Đại Hoa Tí vẫn luôn trốn tránh, hắn muốn lén lút mang sổ sách đi, ước gì hắn chết luôn đi cho rồi!”
Bang hội là một quần thể khổng lồ, mà quần thể này rất biết cách đối phó với người nhỏ yếu.
Các cô gái có thể tố cáo với cảnh sát về sự tồn tại của sổ sách cũng được, nhưng có thể ngay hôm sau họ sẽ bị trả thù rồi chết lúc nào không hay.
Cho nên, dù phẫn hận nhưng họ cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể chịu áp bức.
Không phải Tô Lâm Lang thích đơn giản thô bạo, mà là ở Cảng Phủ thời bấy giờ chỉ có thể sử dụng thủ đoạn như vậy mà thôi.
Vừa lên xe, cô đã hỏi Cố Khải Toàn: “Cậu nghe được lời mấy cô gái vừa nãy nói không?”
Hạ Phác Chú nói: “Tôi nghe thấy rồi, họ cũng không tình nguyện quay phim người lớn, vì thiếu tiền vay nặng lãi nên họ mới phải làm thế.”
Tô Lâm Lang dẫm lên chân ga, cô lại hỏi Cố Khải Toàn: “Nếu chị gái của cậu vay nặng lãi rồi không có tiền trả, bất đắc dĩ phải quay ‘Cưỡng bức’, ‘Gian sát’ và ‘Nhìn trộm không có tội’ thì cậu cảm thấy chị cậu có muốn không?”
Vẫn là đề tài vừa rồi, các cô gái có tình nguyện quay phim người lớn hay không.
Mục đích Tô Lâm Lang dẫn theo mấy thằng nhãi ranh này tới đây là vì cô muốn nói cho họ đáp án chính xác của câu hỏi này.
Họ cần biết xã hội tàn nhẫn với phái nữ thế nào.
Công ty điện ảnh là một cái kho hàng rất lớn, lái xe cũng mất rất nhiều thời gian mới đi đến cuối.
Đằng sau lại là một cái nhà kho lớn khác, mấy cái kho nối liền nhau, khoảng trống ở giữa đủ rộng cho xe đi qua.
Tô Lâm Lang rẽ vào một lối đi nhỏ, vừa đi cô vừa hét to: “Cố Khải Toàn, trả lời tôi đi, các cô gái có tự nguyện quay chụp phim người lớn không?”
Cố Khải Toàn run run, có chút hối hận, cậu ta cảm thấy đáng ra không nên tới đây.
Cậu ta đã thấy được, những cô gái đó nói là đàn ông ép họ quay phim, người bắt họ đi cũng là đàn ông.
Ở cái tuổi choai choai mới lớn thì cậu ta có một trái tim mềm mại, lương tâm còn chưa hoàn toàn mất đi, cậu ta rất xấu hổ, cũng rất hổ thẹn.
Nhưng mà cậu ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc này, Tô Lâm Lang phanh gấp, kéo cửa xe ra định xuống xe.
Hạ Phác Đình vỗ cô một cái để nhắc nhở, đúng là có người đã xuống dưới bằng dây thừng từ ô cửa sổ cao ba mét kia.
Một bên là tường cao, một bên là lối ra, xe Silver chặn đường, đúng lúc chặn hết đường thoát của người kia.
Người đàn ông đang trượt xuống dây thừng rất là vạm vợ, hắn mặc chiếc áo ba lỗ, trên người toàn là hình xăm.
Cho nên hắn chính là Đại Hoa Tí mà mấy cô gái kia nói, là người lén trốn đi và muốn lấy sổ sách.
Khi cảnh sát bắt đầu di chuyển ra ngoài cũng là lúc hắn bắt đầu hành động, hắn định mang theo sổ sách rồi lặng lẽ rời đi.
Hạ Phác Đình cũng không giả mù nữa, anh kéo ngăn kéo ghế phụ, lấy ra một khẩu súng ngắn rồi đưa cho Tô Lâm Lang: “Em cầm cái này đi.”
Hôm nay Tô Lâm Lang ra ngoài để tham gia họp hội đồng quản trị, đương nhiên là không mang vũ khí.
Lúc Hạ Phác Đình đưa súng cho cô thì Đại Hoa Tí cũng rút súng ra, nhắm về phía họ.
Đây là tình huống gì vậy, cuộc đối đầu sinh tử à?