Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200:

. Chương 200:
Cố Khải Toàn tới xem náo nhiệt, nhưng như này thì náo nhiệt quá rồi, cậu ta sợ đến mức đái cả ra quần. Xuống xe ư, nhỡ bị đánh thì sao?

Cậu ta lui về đằng sau, không dám xuống xe.

Hạ Phác Chú to gan hơn một chút, cậu ta kéo cửa xe ra, sau đó túm cả Cố Khải Hoàn cùng xuống.

Quý Đình Phong run run rẩy rẩy, nhưng cũng xuống theo.

Giữa hai kho hàng lớn có một khoảng trống, ba thiếu niên run rẩy đi tới.

Dí súng vào trán Đại Hoa Tí, Tô Lâm Lang nói: “Cố Khải Toàn, tôi hỏi cậu lần nữa, nếu loại người này ép chị của cậu quay phim người lớn thì sao, cậu có cho rằng cô ấy tự nguyện không? Cậu nghĩ cô ấy có phản kháng nổi không?”

Suốt cả chặng đường, Cố Khải Toàn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, câu trả lời của cậu ta là: “Không đâu, nhà tôi có tiền!”

Cậu ta đã hiểu, thật ra chẳng có cô gái nào tự nguyện quay phim cả.

Hoặc là người thân bị bệnh nên cần tiền chữa, hoặc là cha mẹ thích đánh bạc, thiếu nợ, các cô gái không thể không làm vậy.

Linda Tôn chính là ví dụ điển hình, mẹ bà ta thích đánh bạc đến mức bán con gái đi.

Cậu ta cho rằng chị của mình sẽ không gặp phải chuyện thế này, bởi vì nhà cậu ta có tiền, rất nhiều tiền.

Tô Lâm Lang dí súng vào Đại Hoa Tí, cô thét lên: “Chẳng phải cậu hỏi tôi có phải thành viên quân giải phóng nhân dân Đại Lục không à, đúng vậy, tôi chính là thành viên của quân giải phóng. Chờ khi thống nhất, tôi sẽ ‘cộng sản’ nhà cậu trước, khiến nhà cậu biến thành kẻ nghèo hèn. Tôi hỏi lại, nếu nhà cậu nghèo, cậu có cho rằng chị mình sẽ tự nguyện quay phim người lớn không?”

Thống nhất, cộng sản, sau đó sẽ biến thành người nghèo, đây là nhận thức chung của hầu hết con nhà giàu.

Chính bản thân người lớn cũng mông lung, cũng không biết phải dẫn đường cho con cái thế nào, thành ra rất khó để giáo dục chúng.

Mà chúng đọc được đủ loại tin tức tiêu cực từ truyền thông, tư tưởng rất dễ trở nên cực đoan, kiên định cho rằng thống nhất chính là cộng sản.

Giờ phút này, cuối cùng Cố Khải Toàn cũng có thể đồng cảm với các nạn nhân, như thể chuyện như vậy đang xảy ra với chính gia đình cậu ta.

Cậu ta giơ tay đầu hàng, khóc lóc nói: “Ai dám ép chị tôi làm thế, tôi sẽ giết hắn!”

Roi vụt trên người ai thì người đó thấy đau.

Bản thân Hạ Phác Chú cũng là người có tính cách cực đoan, cậu ta nói: “Chị dâu, giết người này đi, xem hắn dữ tợn thế kia, vừa nhìn đã thấy là một kẻ xấu xa tội ác tày trời, chúng ta giết hắn!”

Quý Đình Phong núp sau lưng Hạ Phác Chú, không dám tiến lên, nhưng cậu ta cũng im lặng quan sát.

Quá kích thích, quá xuất sắc, như thể đích thân tham gia một bộ phim chiến đấu giữa cảnh sát và tội phạm vậy.

Tô Lâm Lang gọi cậu ta: “Quý Đình Phong, Trương Hoa Cường từng bắt cóc anh cậu, còn muốn nhà cậu bỏ ra tám trăm triệu để chuộc về. Cậu nói xem, người như Trương Hoa Cường có đáng chết không?”

Đại Hoa Tí đầu óc lùng bùng, nhưng hắn có thể nghe ra từ lời Tô Lâm Lang nói, cô muốn giết hắn.

Đây là cháu dâu cả Hạ Thị à, đột nhiên như vậy sao, cảnh sát đang ở cách vách, cô muốn nổ súng giết người?

Vậy có phải hôm nay hắn sẽ chết ở đây, chết dưới súng của nhà họ Hạ hay không?

Phải biết rằng, Trương Hoa Cường chính là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, tùy tiện tìm một người trên đường phố Cảng Thành là có nên giết hắn hay không, đáp án của mọi người đều là: Giết!

Lúc này Quý Đình Phong cũng thấy đồng cảm, cậu ta nói: “Đương nhiên là nên giết!”

Ý thức đạo đức của thiếu niên choai choai tương đối yếu ớt, lại khá xúc động, cậu ta nói: “Chị, giết hắn đi!”

Mấy thiếu niên cho rằng Tô Lâm Lang sẽ giết Đại Hoa Tí, nhưng đều cảm thấy người này đáng chết.

Vệ sĩ cũng hơi sợ, bởi vì Tô Lâm Lang dí súng vào Đại Hoa Tí, họng súng đặt trên trán, trông rất giống như là sắp giết người.

Hạ Bình An thậm chí còn nghĩ, phải làm thế nào mới ngăn được mợ cả.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc ngay cả chính Đại Hoa Tí cũng cảm thấy hắn sẽ bị bắn một phát vỡ đầu, khi mà vệ sĩ, mấy cậu thiếu niên và cả chính Hạ Phác Đình đều cho rằng em gái Đại Lục muốn giết người…

Cô lại nhẹ nhàng buông tay ra, quỳ một gối xuống đất, nhìn chằm chằm vào mắt Đại Hoa Tí. Chỉ trong nháy mắt, cô đã tháo khẩu súng ra thành linh kiện.

 


Bình Luận (0)
Comment