.
Chương 201:
Đúng vậy, cô tháo súng ra ngay trước mặt Đại Hoa Tí.
Hơn nữa còn là không cần nhìn súng, cô tháo súng ra, đặt từng linh kiện trước mặt Đại Hoa Tí.
Tô Lâm Lang không nổ súng, thậm chí còn không dùng võ công, nhưng cô dùng kỹ năng tháo lắp tinh vi để khiến người đàn ông vạm vỡ như Đại Hoa Tí ý thức được, khả năng dùng súng của cô chuẩn tới cỡ nào.
Quay đầu lại, cô nói: “Cố Khải Toàn, Quý Đình Phong, các cậu hỏi tôi rằng có phải quân giải phóng nhân dân Đại Lục lạm sát người vô tội không đúng không?”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Những kẻ bị quân giải phóng nhân dân Đại Lục giết đều là những người hiếp bức, cưỡng bách phái nữ mại dâm, lợi dụng cơ thể phụ nữ để chế tác các ấn phẩm đồi trụy vì mục tích kiếm tiền, là những kẻ bắt cóc phi pháp, gây náo loạn trong xã hội, là tội phạm, người xấu tội ác tày trời!”
Các thiếu niên im lặng không nói.
Đây là một bài học giáo dục mà họ được có mặt ở hiện trường, khi nhìn thấy những cô gái kia, lại nhìn Đại Hoa Tí.
Sự lương thiện trời sinh của con người giúp họ nhận thức được thế nào là đúng, thế nào là sai, họ có thể phân biệt thiện ác.
Thở dài một hơi, Tô Lâm Lang lại bắt đầu lắp súng, cô vẫn nhìn chằm chằm Đại Hoa Tí, không cần nhìn súng cũng có thể lắp.
Chỉ cần chưa đến tám giây, cô đã nhanh chóng lắp súng lại, trả nó cho Đại Hoa Tí, cũng ra hiệu cho vệ sĩ thả lỏng thắt lưng trên cổ hắn.
Đỡ Đại Hoa Tí lên, cô lại nói: “Quân giải phóng nhân dân Đại Lục chúng tôi không những không lạm sát người vô tội, mà còn rất yêu hòa bình, hôm nay tôi thả anh một lần, hy vọng anh cải tà quy chính.”
Đại Hoa Tí trả qua một trận tra tấn cực kỳ tàn ác về mặt tinh thần, tuy rằng được thả, nhưng hắn cũng suýt bị hù chết.
Được thả, đối với hắn chính là sống sót qua tai nạn.
Người trong giang hồ đều coi trọng đạo nghĩa, Đại Hoa Tí cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ này có năng lực giết hắn, nhưng cô lại không giết, ngược lại còn thả hắn đi. Đây là một ân tình, phải cảm ơn và trả ơn.
Đại Hoa Tí cất súng đi, lui về sau hai bước, im lặng quỳ xuống đất dập đầu ba cái với Tô Lâm Lang, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Hành động này của hắn khiến ba thiếu niên trợn mắt há hốc miệng, đám vệ sĩ cũng bật cười.
Hạ Phác Đình đang ngồi trong xe cũng vậy, xoa xoa cái mông đau nhức, anh thầm nở nụ cười trong lòng.
Chẳng thể giết hết đàn em của một ông trùm, nhưng thả sẽ khiến hắn thần phục về mặt tâm lý.
Cái này gọi là công tâm.
Cậu cả Hạ chỉ muốn nói, để hình dung phong cách làm việc của em gái nhỏ của anh thì chỉ có thể dùng hai chữ: Tuyệt vời!
Gần đây Hạ Phác Chú đang tìm hiểu về quân giải phóng nhân dân Đại Lục, cậu ta kéo tay Tô Lâm Lang và hỏi: “Chị, cái này gọi là phá súng không giết, phải không?”
Sau đó cậu ta lại nói với hai người bạn: “Đại Lục chú trọng thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm, vừa nãy tên Đại Hoa Tí kia đầu hàng nhanh, không thì chị dâu tôi đã bắn chết hắn rồi!”
“Chắc là sau này hắn không dám làm giang hồ, bắt nạt phụ nữ nữa đâu nhỉ?” Quý Đình Phong nói.
Hạ Phác Chú rất là đắc ý: “Đương nhiên, tôi thấy rồi, hắn sợ đến mức đái cả ra quần!”
Nói đến chuyện chính, họ đã lấy được thứ quan trọng nhất của một công ty là sổ sách, còn về bên trong có gì thì đương nhiên phải mang về rồi xem.
Trùm giang hồ, Tô Lâm Lang nghĩ, sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến cho ông ta quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng mà mọi chuyện đều phải có thời gian, chỉ mới giao phong thôi, hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều. Bây giờ mọi người đều đã đói bụng, đến lúc về nhà ăn cơm rồi.
Lúc cảnh sát quét sạch công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ, bắt một đám nhân viên và một đống ấn phẩm đồi trụy, người nhà họ Hạ cũng rời đi.
Tô Lâm Lang thắng lớn, thắng lợi trở về, mà bên phía ông sáu Lục thì tình hình vô cùng phiền toái.
Ông ta sai một tên đàn em đắc lực đi lấy sổ sách, kết quả sổ sách không có, chờ mãi chờ mãi, đến người cũng chẳng thấy đâu.
Đúng vậy, Đại Hoa Tí không lấy được sổ sách thì cũng không trở về đợi lệnh, hắn biến mất.
Điều này khiến ông sáu Lục cảm thấy vô cùng bất ngờ, quả thực là trợn mắt há hốc miệng, một lúc lâu sau ông ta vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Đúng lúc này, Hạ Phác Húc nuốt giấy xét nghiệm ADN cuối cùng cũng tìm được cơ hội, anh ta rón rén mở cửa ra, định lén lút chạy trốn.
Nhưng mà lúc anh ta đã bước một chân ra khỏi cửa, ông sáu Lục lại trầm giọng hỏi: “Phác Húc, con định đi đâu đấy?” Sau đó ông ta lại hỏi: “Kết quả ADN đâu, chẳng lẽ còn chưa có à?”