.
Chương 207:
"Mau đi đi, Đình Hiên đã đến rồi, mau đi nghe xem nó và Phác Đình đang nói cái gì." Hứa Uyển Tâm vỗ nhẹ con dâu.
Có thể nói một đòn của Tô Lâm Lang đã đánh trực tiếp vào gốc rễ.
Thị trường của Cảng Thành, các dòng tộc lớn và các bang hội đều có dây mơ rễ má với nhau.
Dĩ nhiên là ông sáu Lục không cần Hạ Phác Húc nói đỡ, ông ta đã tìm đến ông cụ nhà họ Quý và ông cụ nhà họ Cố, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, người đại diện được cử đến để đàm phán là Quý Đình Hiên.
Ở trong phòng sách lúc này, Hạ Phác Đình đang hăng hái tập phục hồi chức năng, anh đã chống nạng được rồi nên đang định chống gậy đi thử xem sao.
Cậu cả nhà họ Quý Quý Đình Hiên mặc bộ âu phục hàng hiệu đắt đỏ, hai tay đút túi ngồi nghiêng trên bàn sách của Hạ Phác Đình, nhìn anh với nét mặt đầy bất lực, hai chân anh ta đung đưa, bất đắc dĩ thở dài nói: "Phác Đình, cậu đã bị mù rồi, đứng cũng đứng không nổi, tại sao còn phải đắc tội với đại ca bang hội chứ, cậu làm như thế thì trong thời gian ngắn sẽ không thể phá dỡ bán đảo được, mấy tỷ tiền vốn đã dồn vào đó rồi, Hạ Thị sẽ bị bán đảo kéo sụp đấy!"
Hai tay Hạ Phác Đình chống đỡ, cuối cùng cũng đứng lên được, anh cười nói: "Tôi nhớ là nhà họ Cố có quan hệ khá tốt với ông sáu Lục, nhà họ Quý các cậu tạo được quan hệ với ông ta từ khi nào thế, nói cho tôi biết đi mà, chuyện là như thế nào vậy?"
Quý Đình Hiên khoanh tay lại: "Quan hệ cái gì chứ, chúng ta đều là người quen với nhau cả, cậu cứ xem tôi như người đại diện phát ngôn là được."
Cuối cùng Hạ Phác Đình cũng cất bước đi, gương mặt anh tuấn méo mó đến mức biến dạng, hai bên tóc mai toát mồ hôi: "Nhà kho của công ty truyền hình Long Hổ là đất trống của Lục Lục Chỉ, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông ta đã hứa hẹn sẽ bán cho cậu nhỉ."
Đúng vậy, vì để thuyết phục nhà họ Quý đứng ra nói đỡ, làm người đại diện phát ngôn, ông sáu Lục đã đồng ý cho nhà họ Quý một mảnh đất trống, chính là kho hàng của công ty truyền hình Long Hổ, vốn dĩ nó do ông sáu Lục và nhà họ Cố cùng nắm giữ, bây giờ bọn họ mời thêm nhà họ Quý, cả ba nhà cùng nhau phát triển, đây chính là một món hời cho Quý Đình Hiên.
Quý Đình Hiên cũng không phủ nhận, đưa tay ra dìu Hạ Phác Đình: "Buông tha cho ông sáu Lục, sau đó mọi người cùng nhau phát triển quận Nam, OK?"
Tô Lâm Lang vừa vào phòng liền thay quần áo, lúc này cô đã mặc bộ đồ ngủ cổ tròn của mình.
Nhưng Quý Đình Hiên vẫn chưa phát hiện ra cô, mấy cậu nhóc chạy vào phòng vây quanh cô gọi chị dâu thì anh ta mới quay đầu lại.
Anh ta cho rằng chắc là mình bị ảo giác rồi, bởi vì anh ta nhìn thấy em trai mình đang đi theo sau Tô Lâm Lang và hô: "Chào chị dâu!"
Không đúng, quan hệ giữa em trai anh ta và Hạ Phác Chú rất tệ mà, nghe nói ở trong trường còn thường xuyên bắt nạt cậu ta.
Nó bắt đầu đến nhà họ Hạ từ khi nào vậy, nó đi theo sau Tô Lâm Lang làm gì?
Sau đó là Cố Khải Toàn, tay cậu ta cầm lấy một quyển sách: "Chị dâu, chị từng thấy dê rồi nhỉ, có đúng là giấu được thư trong đuôi của con dê không?"
Tô Lâm Lang lấy quyển sách mở ra đọc, tên sách là "Tuyển tập các câu chuyện cách mạng", cô nói: "Chẳng lẽ cậu chưa nhìn thấy con dê bao giờ sao?"
"Tôi đã từng thấy nó trong sở thú nhưng tôi chưa được sờ, chị có thể đưa tôi đến trang trại để sờ con dê không?" Cố Khải Toàn hỏi.
Quý Đình Hiên càng kinh ngạc hơn, bởi vì thằng nhóc Cố Khải Toàn này tuy thấp bé, phát triển chậm, gương mặt xấu xí và trông hơi hèn mọn, nhưng cậu ta là cháu trai nhỏ nhất của Vua gia vị Cố Thị, từ nhỏ đã được cả gia đình nuông chiều, tính nết cực kì tệ, thế mà cậu ta lại gọi Tô Lâm Lang là chị dâu ư?
Phải rồi, lần trước anh ta gặp cô vợ này của Hạ Phác Đình thì cô mặc bộ sườn xám, trông quý phái lạnh nhạt.
Nhưng lúc này cô đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, mái tóc dài bung xõa, trông rất dịu dàng và ngọt ngào, giống như... anh ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Diễn tả như thế nào đây nhỉ, cô giống như cô gái hàng xóm mà tên đàn ông nào cũng phải lòng vào thời niên thiếu.
Cô trông tươi trẻ, trong sáng và tràn đầy sức sống như thế đấy.
Tô Lâm Lang cũng rất bất ngờ với sự thay đổi của bọn nhóc.
Cô ngồi xuống ghế sofa: "Khải Toàn được đấy, còn biết đọc truyện cách mạng nữa, quyển sách này từ đâu ra vậy?"
"Tôi mượn từ thư viện Nghĩa Dũng Quân đấy, chị biết Nghĩa Dũng Quân của Cảng Thành không, là tổ chức viện trợ lớn nhất Cảng Thành chúng ta đó." Cố Khải Toàn nói xong thì quỳ xuống đất, nằm úp sấp lên đầu gối của Tô Lâm Lang.