.
Chương 226:
Tất nhiên Lý Trân biết về cuộc đánh cược hôm nay giữa nhà họ Hạ và Long Hổ Đường, tất cả các cô gái quay cảnh nóng trong bang phái đều biết.
Họ không thể tham gia, nhưng họ lại là người quan tâm tới kết quả nhất. Dù sao thì thắng hay thua quyết định đến việc sau này họ có được mặc quần áo thoải mái, để mặt mộc đi trên đường hay là làm những chuyện ghê tởm đó với một người đàn ông xa lạ, còn bị quay lại bằng máy ảnh, tung ảnh đi khắp các cõi Châu Á. Ở chính phủ Cảng Thành này, làm diễn viên A.V là một nghề nghiệp bị người ta kỳ thị hơn gà mẹ.
Mọi việc phải đợi đến tối, các cô gái đóng cảnh nóng đi dạo với vợ chồng Hạ Thị.
Tất nhiên là dạo trên con phố sầm uất nhất trên bán đảo.
Lại nói nữa, Long Hổ Đường của ông sáu Lục nằm trên con đường thịnh vượng nhất ở bán đảo, nhà ông ta ở ngay phía đối diện.
Lúc này ông ta vẫn đang ở trong nhà, cùng nói chuyện buổi tối với các thuộc hạ trong bang phái. Nghe thuộc hạ báo vợ chồng Hạ Thị đã tới, hơn nữa còn đang đi dạo phố, bấy giờ ông ta mới đi xuống tầng.
Tất nhiên Hạ Phác Đình và ông sáu Lục đã từng gặp nhau, nhưng Tô Lâm Lang thì ông ta mới chỉ nhìn thấy trên TV, báo chí chứ chưa gặp thật bên ngoài bao giờ.
Một người phụ nữ có thể cõng chồng ra khỏi hang ổ côn đồ, cô cũng tới ư?
Hơn nữa bọn họ còn đến sớm hơn thời gian đã hẹn trước đó và tản bộ trên phố, điều này chứng tỏ bọn họ không hề sợ, ngược lại còn tin chắc mình sẽ giành chiến thắng, nắm chắc thắng lợi.
Nhà ông sáu Lục là pháo đài tự xây, bốn tầng, được trang trí bằng vàng lộng lẫy, tất nhiên cửa sổ cũng rất lớn, hướng ra đường, chỉ cần nhìn ra là có thể thấy hết bên ngoài.
Ông ta cảm thấy hứng thú với Tô Lâm Lang, ngoài vụ bắt cóc ra còn liên quan đến vụ Hạ Mặc bị cắm sừng, Lê Duệ.
Ông ta chẳng những bị tê liệt mà còn điên mẹ luôn.
Nhưng chỉ cần ai nói với ông ta mấy chữ Tô Lâm Lang, ông ta sẽ trốn bằng cách bò bốn chân, thậm chí còn mất khống chế rồi đi đại tiểu tiện bừa.
Một cô gái nông dân đến từ Đại Lục lại có thể khiến một đội viên đội Phi Hổ sợ hãi đến mức vậy, tại sao?
Mặc dù buổi tối họ sẽ cùng ăn cơm, nhưng ban ngày cô lại đi dạo phố, đây là một lời khiêu khích trắng trợn. Ông sáu Lục cũng khó nén nổi tò mò, muốn nhìn thử xem người phụ nữ kia trông thế nào.
Rốt cuộc là người phụ nữ thế nào? Ba đầu sáu tay hay ăn gan hùm mật gấu?
Thấy các thuộc hạ lao tới bên cửa sổ, ông ta cũng sải bước qua, muốn liếc mắt xem thử.
Tất nhiên ông ta nhận ra Hạ Phác Đình, ồ, anh được một đám con gái quay phim nóng vây quanh, anh ngồi trên xe lăn, hơi nhíu mày nhưng lại chẳng chút rụt rè, không hổ là gia chủ gia đình giàu số một, lá gan cũng to đấy.
Nhưng trong đám phụ nữ đó, sao ông sáu Lục lại không tìm thấy bóng dáng Tô Lâm Lang, cô đang ở đâu?
Ông ta nhìn thấy một cô gái mặc vest màu hồng nhạt rộng thùng thình, tóc búi cao, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn hiền lành.
Trong một khoảnh khắc đó, ông sáu Lục tự hỏi không biết ai may mắn có được đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, nếu học bác sĩ hoặc luật thì chắc chắn sẽ đem lại vinh quang cho cha mẹ.
Nhưng một nguyên soái cấp hai cố ý chỉ vào cô gái kia rồi nói: “Ông Lục, người kia chính là dâu cả nhà họ Hạ.”
Ông sáu Lục nhíu mày: “Là em gái học sinh nhỏ nhất kia ư?”
Ông ta tưởng đó là cô con gái ngoan của nhà ai, nhưng thuộc hạ lại nói với ông ta đó chính là dâu trưởng của Hạ Thị uy phong lẫy lừng!
Mấy tên côn đồ nhìn thấy đều khoanh tay cười lớn, một tay chơi khúc côn nhị vô địch Cảng Thành – Liêu Hỉ nói: “Đại ca, có phải em gái kia tưởng có trò hay nên tới xem diễn đúng không?”
Một tay đấm khác đáp lời: “Hạ Phác Đình quá ngây thơ rồi, vệ sĩ anh ta thì tôi có thể dùng một đấm, nhưng em gái nhỏ kia chắc tôi chỉ cần nửa đấm là đủ rồi.”
Ông sáu Lục quay đầu lại, gõ đầu từng tên thuộc hạ: “Đám ngu xuẩn!”
Không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nước không thể đong đếm.
Ông sáu Lục chưa bao giờ sợ hãi, ông ta luôn nghĩ vợ chồng Hạ Phác Đình không phải đối thủ của mình. Nhưng lúc này đây, ông ta có hơi sợ hãi. Một cô gái có tướng mạo hiền lành ngoan ngoãn như vậy lại có thể dọa đội viên đội Phi Hổ, một sát thủ chuyên nghiệp sợ tới mức không tự chủ được mà bậy ra quần, chắc chắn thủ đoạn không bình thường.
…
Còn Hạ Phác Húc.
Anh ta giả vờ nằm liệt trên giường một thời gian nhưng vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn.
Vào giờ phút này đây, cuối cùng anh ta cũng tìm được cơ hội, tranh thủ lúc thủ vệ trông cửa cũng ngó qua cửa sổ, anh ta rón ra rón rén mở cửa, chạy nhanh như kiểu lòng bàn chân được bôi dầu trơn!