.
Chương 231:
Sau lưng có người hô lên: "Chị dâu?"
Tô Lâm Lang quay đầu lại nhìn, là Thủy Tử, cậu ta cũng chỉ về phía A Thái: "Chị dâu, đó là một cao thủ khác dưới trướng ông sáu, đến từ Đại Lục, nghe nói công phu quyền cước cực kì ghê gớm."
Đây là lần đầu tiên Hạ Phác Chú gặp Thủy Tử, bỗng nhiên nhìn thấy một cái đầu tóc bù xù nhô lên sau lưng chị dâu thì cậu ta lại ngơ ngác.
Có điều Thủy Tử biết Hạ Phác Chú, từng theo dõi thằng nhóc này mà, cậu ta nói: "Hey, xin chào, Hạ Phác Chú."
Trên võ đài thì phải công bằng, hắn không mang theo vũ khí thì tất nhiên Tô Lâm Lang không thể tấn công.
Cô cũng phải đánh võ với hắn mới được.
Xem ra hôm nay ngoại trừ đối phó với côn nhị khúc bất khả chiến bại của Cảng Thành, còn phải đối phó với một tên giỏi võ nữa.
Tô Lâm Lang dặn dò Thủy Tử: "Tôi biết rồi, cậu tiếp tục ẩn núp đi, khi nào cần thì tôi sẽ gọi cậu."
"Chị dâu, thực ra em cũng biết đánh nhau mà." Thủy Tử nóng lòng muốn thử, cũng muốn đi đánh một trận với chị dâu.
Tô Lâm Lang bật cười rồi nhẹ giọng nói: "Tạm thời tôi chưa cần đến cậu, nhưng ngộ nhỡ nguy hiểm đến tính mạng thì tôi sẽ gọi cậu ra, để cậu giúp tôi đỡ đạn đỡ dao, đi đi, khi nào cần thì cậu sẽ gọi cậu sau."
Thủy Tử được sinh ra ở trại lồng heo, lớn lên với những thằng nhóc choai choai, bị giáo dục tẩy não theo kiểu không tiếc mạng sống, thịt nát xương tan vì ông lớn, nếu đã nhận chị dâu làm ông lớn rồi thì sẽ cam tâm tình nguyện chết thay cho chị dâu.
Cậu ta gật đầu: "Vâng, em sẽ đợi chị dâu gọi bất cứ lúc nào!"
Sau đó cậu ta đi qua đám đông nhộn nhịp rồi biến mất.
Lần đầu tiên Hạ Phác Chú biết chị dâu mình có một tay sai, còn chính tai nghe được tay sai nói bằng lòng chết thay cho cô.
Đây lại là một pha chấn động khác khiến cho thằng nhóc này há hốc mồm ra.
Không ngờ chị dâu có đàn em, chị dâu thu nhận từ khi nào thế, tên đàn em đó vừa xấu lại còn gầy như thế, có thật sự đánh nhau được không vậy?
Còn nữa, có thật là anh ta sẽ đứng ra chết thay chị dâu vào thời khắc quan trọng không?
Hạ Phác Chú vội vã chạy theo chị dâu, trong lòng có một đống câu hỏi muốn hỏi.
Khi cậu ta vừa lựa ra được một câu thì Tô Lâm Lang nói: "Tiếp tục xem lịch sử cận đại, trước khi xem xong thì không được hỏi tôi bất kì câu hỏi nào."
Được thôi, Hạ Phác Chú không hỏi nữa.
Không phải không muốn mà là không dám hỏi, dù sao chị dâu hung dữ như thế, mặc dù cậu ta rất thích chị dâu, không nhịn được mà muốn thân thiết với chị ấy, nhưng trong lòng lại cực kỳ cực kỳ sợ chị ấy.
Cậu ta đọc lịch sử trước vậy, đọc xong lịch sử thời dân quốc thì tính sau.
Thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắp đến giờ đấu võ rồi, chị dâu phải đối đầu với người như thế nào, chị ấy đánh nhau với đối phương như thế nào đây, bước lên võ đài rồi liệu chị ấy có thể không bị tổn thương mà bước xuống không?
Tất cả những thứ này đều là nỗi lo.
Đều để Hạ Phác Chú không kịp chờ đợi, muốn biết kết quả.
Thời gian trôi qua từng giờ, cho tới bây giờ cậu chủ nhỏ này chưa từng nghĩ tới việc chờ mong trời tối như ngày hôm nay!
Bên cạnh việc chờ mong và cầu nguyện, cậu ta còn âm thầm ước ở trong lòng, chỉ cần Bồ Tát phù hộ, hôm nay chị dâu có thể thắng thì cậu ta sẽ quyên góp tất cả tiền tiêu vặt mà cậu ta đã tích lũy.
...
Nói tới Hạ Phác Đình, chỉ bằng vết sẹo bên thái dương và việc anh đồng ý tiến vào trại heo, tự mình mặt đối mặt với dân bản địa thì đã đủ để mọi người tín nhiệm anh.
Đương nhiên, chỉ cần rời khỏi lục vị thần ông sáu Lục này, phá dỡ quận Nam, cũng không có bất kỳ lo lắng nào.
Mà Tô Lâm Lang cũng đã tìm ra hai du côn phái thực lực dưới trướng ông sáu Lục nên chỉ chờ đối chiến.
Ba giờ chiều, ông sáu Lục tự mình nghênh đón trước cổng Long Hổ Đường.
Cặp vợ chồng cậu cả Hạ cũng đã chuẩn bị đi đến cuộc hẹn.
Lại nói, các ông trùm của các bang hội Cảng Thành rất thú vị, bang hội của bọn họ trên cơ bản đều là dáng vẻ của chùa miếu, trong chính điện thiên điện có đầy đủ mọi thứ, hơn trong chính điện cúng bái Bồ Tát, bình thường là Ngũ lộ Thần Tài và Quan Âm, bọn họ muốn làm việc vay nặng lãi theo cách dọa dẫm bắt chẹt, mà đều làm dưới mí mắt của Bồ Tát.