.
Chương 232:
Mà đừng thấy ông sáu Lục cho vay nặng lãi thu phí bảo hộ và làm việc ác bất tận, nhưng ông ta mặc áo có vạt áo trên bằng cotton màu xanh đậm, trên chân là chiếc giày vải có đường may mũi trâu, cả người có phong cách cổ xưa, trong tay còn đung đưa cây quạt, phối hợp với gương mặt dữ tợn và cơ thể cường tráng của ông ta, Tô Lâm Lang vừa nhìn đã cảm thấy, lúc trước Linda Tôn vứt bỏ ông ta chọn Hạ Mặc là đúng.
Cô cũng là người thích cái đẹp, không thích kẻ xấu xí, mà so với lại ông sáu Lục xấu xí thì Hạ Mặc đẹp trai, còn ngây thơ thì càng thích hợp để làm chồng hơn.
Ông sáu Lục và Hạ Phác Đình đã gặp nhau vài lần, là người quen.
Ông ta từ phía xa tiến lên nắm tay: “Không ngờ Phác Đình lại ngã bệnh thành dáng vẻ này!”
Ông ta nhìn Tô Lâm Lang: “Vị này chính là vợ của Phác Đình nhỉ?”
Hai bên bắt tay nhau, ông ta cười nói: “Tôi có thể đã biết tại sao ông cụ Hạ phải dùng lễ cưới long trọng để cưới cô Tô, giữa trán cô Tô đầy đặn, sóng mũi mượt mà, lại có gương mặt thông minh, vừa nhìn chính là tướng mặt vượng phu.”
Tô Lâm Lang cũng cười, nói: “Ông sáu Lục có tướng của bậc đế vương, vừa nhìn cũng không phải là người bình thường.”
“Chắc cô Tô đã đọc sách tại Đại Lục, không biết cô đã học chương trình học nào?”Ông sáu Lục cười hỏi.
Xét về tuổi tác, ông ta đã sáu mươi tuổi, nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn khéo léo nên khó mà tránh khỏi sẽ có tâm lý của bậc cha chú, muốn nói vài câu chuyện phiếm.
Tô Lâm Lang nói: “Chặt cây mía, mở máy cày, đúng rồi, thỉnh thoảng còn đi săn.”
Ban đầu ông sáu Lục đã từng nghe Linda Tôn nói rằng Tô Lâm Lang là cô gái ngốc chặt mía.
Trong giây phút này khi nhìn Tô Lâm Lang, ông ta có thể tính hiểu vì sao Linda Tôn lại thất bại, cô gái này thông minh, lanh lợi lại khôn ngoan như thế mà bà ta nghĩ rằng cô là đứa ngốc, bà ta không chết thì ai chết?
Nếu nhà họ Hạ chỉ dẫn theo bốn vệ sĩ, đương nhiên ông sáu Lục cũng không thể mang theo cả bang hội, cho nên ông ta đuổi những người thừa thãi ngoài, trong sân chỉ có bốn năm người, ngoại trừ thân tín của ông ta thì chính là du côn.
Đã là buổi tiệc thì đương nhiên phải ăn cơm, bọn họ đặt bàn ở giữa sân, có một người hầu già đang rót thêm trà.
Đồ ăn là do đầu bếp mà ông sáu Lục mời tới làm, trước tiên đầu bếp xào kỹ ở trong nhà, sau đó lại đưa đến Long Hổ Đường.
Ông sáu Lục là chủ nhà, tự nhiên phải mở lời trước, ông ta nói: “Vậy chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện sau được không?”
Ông ta gọi A Thái, đội trưởng đội bảo vệ H, hắn lập tức đứng sau lưng ông ta, nói: “Ký giấy sinh tử rồi đánh một trận đi.”
Trước mắt pháp luật ở Cảng Thành không chấp nhận giấy sinh tử, một khi đánh chết người là sẽ bị kiện, nhưng chỉ cần đánh không chết, có giấy sinh tử, cho dù người đó bị đánh thành cái dạng gì, đối phương đã ký giấy thì không thể báo cảnh sát, cũng không thể báo thù, dây dưa truy cứu, nói cách khác chỉ cần ký giấy sinh tử, nhất định phải thừa nhận bị đánh khi thua.
Tô Lâm Lang mỉm cười rồi nói: “Ông sáu Lục, chúng ta nói chuyện về điều khoản trước, tôi muốn thêm vào vài điều.”
Ông sáu Lục sửng sốt, ông ta đã từng nghe nói nhà họ Hạ là do Tô Lâm Lang lãnh đạo, nhưng không ngờ cô sẽ tránh khỏi Hạ Phác Đình, trực tiếp đàm phán với ông ta.
Mà một cô gái mặc váy học sinh màu hồng, vẻ mặt ngoan ngoãn muốn đàm phán các điều khoản với trùm xã hội đen, còn muốn thêm điều kiện, khi ông ta nghe tới đây cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà ông ta vẫn nhẫn nại nói: “Các điều khoản đã được tôi dự tính tốt, các người đã đồng ý thì không thể sửa lại, nếu như Hạ Thị có dị nghị thì hãy chịu thua rút lui, hoặc là bây giờ ký giấy sinh tử, so đo tại chỗ, các người phải thắng mới có tư cách đàm phán với tôi.”
Giấy sinh tử là do bên ông sáu Lục nghĩ ra, bọn họ lập tức đặt giấy xuống bàn, Tô Lâm Lang đưa tay, Hứa Thiên Tỉ đưa bút qua.
Cô nhận tờ giấy sinh tử rồi kí tên của mình lên, quay đầu nhìn đám du côn trong bang hội ông sáu Lục: “Mấy người thì sao, ai muốn đánh nhau với tôi?”
Trong một phút đó, ông sáu Lục đang nhấc nắp tách trà lên, đám người phía sau ông ta như bị đóng đinh, không nhúc nhích.