Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235:

. Chương 235:
Tô Lâm Lang quỳ gối, cưỡi trên bờ vai A Thái, một tay bám vào đầu, một tay dùng khuỷu tay đánh một trận.

A Thái đang điên cuồng hất đầu nhằm hất cô ra.

Hai người điên cuồng xoay tròn trong sân, đụng đổ bàn ghế, loảng xoảng rầm rầm.

Mà trước khi bị A Thái hất ra Tô Lâm Lang một hơi dùng khuỷu tay đập mạnh năm lần.

Cô chỉ lo đập người ta mà không chửa đường lui cho mình, mà A Thái đã dồn đủ sức muốn húc cô vào tường thật mạnh.

Hạ Phác Chú thấy chị dâu bị hất ra sẽ đâm vào bức tường thì bóp mạnh vào đùi anh cậu ta!

Tách trà trong tay ông sáu Lục kêu cạch cạch liên tục.

Thuộc hạ của ông ta sợ ngây người, bọn họ cảm thấy A Thái sẽ thắng nhưng sẽ không thắng trong vẻ vang.

Mà Hạ Phác Húc núp trong bóng tối nhìn dao mổ heo trong tay thì do dự rằng anh ta có nên lao ra vào lúc này hay không.

...

Cuối cùng A Thái đã dồn sức đủ, sức mạnh của hắn bộc phát, hắn mạnh mẽ húc Tô Lâm Lang vào vách tường sau lưng.

Với sức mạnh đó đủ để tông nát người phụ nữ thành bánh thịt.

Nhưng Ông Gia Minh đã chờ sẵn bên bức tường, anh ta giang hai tay ra, anh ta chính là khiên thịt thiên nhiên, mà Tô Lâm Lang đụng vào người anh ta thì giảm bớt phần lớn lực va đập.

Cô xoay người thở dốc rồi vững vàng đứng dậy.

Lúc này A Thái đã chóng mặt, thất tha thất thểu, cô đưa tay kéo dây thắt lưng trên eo hắn.

Đúng vậy, cô lại hành động không theo lẽ thường, cô kéo dây thắt lưng của đối thủ.

Một tên du côn tự nhận là mình có thể dùng một bàn tay tát chết ngừi phụ nữ chết tiệt chẳng những bị người phụ nữ đó đánh trả, mà quần còn đùng một tiếng rơi xuống đất.

Làm sao bây giờ, kéo quần lên đánh, hay là cởi quần ra đánh?

Ông sáu Lục cho rằng đánh một trận là xong, đám thuộc hạ của ông ta cũng nghĩ như vậy, một đám người bị vả mặt đều đang nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.

Nhưng Tô Lâm Lang còn không chưa đánh xong.

Cô trở tay cầm dây thắt lưng móc lên hai cánh tay của A Thái, cô tàn nhẫn siết chặt, rồi dùng hết sức kéo đi.

Quần của A Thái rơi xuống, sức chiến đấu của hắn chỉ còn lại cái miệng: “Ả đàn bà thối!”

Tô Lâm Lang lại kéo tiếp, hắn thất tha thất thểu đi lùi theo: “Ả đàn bà xấu xa!”

Hạ Bình An muốn giúp một tay, Tô Lâm Lang gầm lên: “Tránh ra!”

Bên khóe miệng của người phụ nữ quấn tóc búi tỏi vẫn là căng mọng, nhưng trong ánh mắt của cô lộ ra sự tàn nhẫn và cứng rắn, cô buồn bực gầm lên, móc dây thắt lưng của hắn vào giá đỡ bao cát, cả người nhảy lên kéo một cái, A Thái liền bị treo lên giá đỡ.

Tô Lâm Lang đưa đầu dây thắt lưng cho Hạ Bình An, cô khẽ thở dài, đi tới trước mặt A Thái: “Thì ra anh đánh người như vậy, anh đã đánh nhiều thầy giáo già, nhà cách mạng, anh có nhớ rõ không?”

“Thối...” A Thái mới há mồm, Tô Lâm Lang không chút do dự đạp vào háng hắn.

Cô không đá mà đạp, đạp trứng của hắn vào xương mu rồi giẫm mạnh.

Đây là một chiêu kinh điển nhất của cô, nổ trứng.

Cô đã từng dùng trên người Lê Hiến, mà đối phó với đàn ông thì chiêu này có tác dụng nhiều hơn những chiêu khác.

Đạp một chân xuống thì trong một giây người đàn ông trở thành thái giám.

A Thái chỉ mặc quần lót, không được quần che chắn, hơn nữa hắn bị treo lên cao thì bị nổ trứng đơn giản như trở bàn tay.

Cơn đau của nổ trứng đủ để cho một người đàn ông sống không bằng chết.

A Thái đang bị treo giãy dụa, thét gào, lại vì đau nhức mà gào rú dần dần biến thành kêu gào thảm thiết.

Hắn sinh ra ở thời kỳ loạn lạc, cả đời dùng roi gia đánh không ít thầy giáo già như hiện tại, còn tưởng rằng hắn có thể trở thành anh cả ở Hồng Kông.

Nhưng trong giây phút này, hắn bị treo lên cao, trứng cũng nổ tung, cơn đau đau đến tận xương tủy, đau đến mức miệng của hắn không thể cứng đực nữa: “Cứu mạng, cứu mạng!”

“Tha cho tôi đi, báo cảnh sát, cứu mạng!” Hắn không ngừng hô hào kêu đau.

Nương theo tiếng gào thét của A Thái, Tô Lâm Lang về tới chỗ ngồi, vén tóc mai bị đánh thành tóc rối, lúm đồng tiền bên khóe môi cô càng sâu hơn, cô dùng đôi mắt chân thành nói với ông sáu Lục: “Tôi đã thắng, bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa đàm phán điều kiện của tôi, thế nào?”

Mặc dù cô trời sinh yêu hòa bình, nhưng vào băng phái thì không thể hòa bình được, chỉ có thể tấn công.

 


Bình Luận (0)
Comment