Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236:

. Chương 236:
Ông sáu Lục nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lúc lâu.

Cô mặc áo vest hơi rộng vai màu hồng nhạt, tóc xoăn nhẹ tự nhiên, lúc này trán cô thấm mồ hôi, tóc mái dính trên trán, đôi mắt hạnh ngập nước, trông có hơi trẻ con.

Ngay từ đầu ông ta không hề có suy nghĩ khinh địch, bởi vì ông ta biết cô là người đã cứu Hạ Phác Đình về từ hang ổ của bọn bắt cóc.

Tuy rằng Linda Tôn nói rằng cô chỉ may mắn thôi, dùng một trăm vạn để cứu người, nhưng ông ta biết không có người nào có thể may mắn đến mức chỉ dùng một trăm vạn là có thể cứu người từ hang ổ của đám Trương Hoa Cường.

Ông ta quay đầu lại nhìn mấy tên đàn em, họ trao đổi ánh mắt, đều hiểu lý do vì sao Lê Duệ lại điên.

Họ cũng hiểu được vì sao đám đàn em của Trương Hoa Cường tự nguyện đi bán trứng cá cũng không muốn hành nghề bắt cóc nữa.

Ấn tượng đầu tiên của ông sáu Lục với cô gái này là ông ta cảm thấy cô nên trở thành luật sư hoặc bác sĩ, trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ, ông ta thậm chí còn từng ảo tưởng, nếu con gái Gia Kỳ của ông ta ngoan ngoãn đáng yêu được ba phần của cô thì thật tốt biết bao.

Nhưng nếu ai chọc giận cô thì cô chính là một con sói, sói đầu đàn trong bầy.

Ông ta đột nhiên xoay người, rống lên với người hầu già: “Còn không mau lấy khăn lông đây cho tôi?”

Nghe nói Hạ Phác Đình bị mù, nhưng giờ phút này anh đang cười nhạt, mắt nhìn chằm chằm quần của ông sáu Lục.

Đũng quần ông sáu Lục ướt đẫm, vừa rồi Tô Lâm Lang giáng một đòn vào “trứng” của ông ta, “bốp” một tiếng, ngay cả những vệ sĩ cô dẫn theo cũng che háng. Đương nhiên, không phải ông sáu Lục sợ tới mức vãi ra quần, ông ta không cẩn thận làm đổ trà mà thôi.

Người hầu già đưa khăn lông lên rồi hỏi ông ta: “Ông sáu, có phải đến lúc đưa đồ ăn lên rồi hay không?”

Rốt cuộc thì ông sáu Lục cũng là ông trùm, thái độ của ông ta vẫn như thường, quay đầu lại nói: “Tay nghề của đầu bếp nhà tôi cũng khá lắm, bồ câu non nướng béo mà không ngán. Nghe nói bà Phác Đình thích ăn bồ câu non, hôm qua đầu bếp đã đi chọn mua bồ câu, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Ban đầu ông ta cho rằng Hạ Phác Đình là người muốn đối đầu với mình.

Bây giờ ông sáu Lục mới phát hiện, người có ý như vậy là cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, có má lúm đồng tiền rất sâu của anh.

Vợ thắng một ván, Hạ Phác Đình vừa nãy còn công khai tuyên bố bản thân sợ vợ vô cùng đắc ý, cáo mượn oai hùm.

Anh nắm lấy tay vợ, nói với ông sáu Lục: “Ông từng đồng ý với vợ tôi, chỉ cần cô ấy thắng thì ông sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào. Cơm để lát nữa ăn, chúng ta nói điều kiện trước.”

Tô Lâm Lang lập tức nói: “Trừ việc mảnh đất của công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ phải nhượng lại cho chúng tôi với giá thấp ra, bên ông không được nhúng tay vào chuyện phá bỏ và di dời, ông còn phải miễn hết tiền vay nặng lãi của mọi người ở công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ. Còn nữa, từ hôm nay trở đi ông không được thu phí bảo vệ ở quận Nam nữa, một đồng cũng không được.”

Người hầu già mang khăn lông lên, nhỏ giọng nói: “Đồ ăn đã được đưa lên.”

Ông sáu Lục nói: “Phác Đình là bệnh nhân, phải chú ý chăm sóc, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Có vợ làm chỗ dựa, thế nên phong cách làm việc của Hạ Phác Đình cũng khác hẳn với người ông, người cha ôn hòa, khiêm nhường, hòa khí sinh tài của anh.

Anh cười mỉa: “Tôi không yếu ớt như ông sáu nghĩ, tôi không đói, chúng ta nói chuyện chính trước.”

“Phác Đình, kiếm tiền lúc nào chả được, thân thể mới là quan trọng nhất, tôi thấy đầu gối cậu…” Bàn tay to của ông sáu Lục sắp vỗ xuống, Tô Lâm Lang cong lưng, đỡ tay ông ta lên: “Ông sáu, đầu gối chồng tôi bị thương, đừng có chạm vào anh ấy.”

Cô không chỉ hung hãn mà còn rất để ý chồng mình, khó trách Hạ Phác Đình vừa tàn vừa mù lại dám đến dự tiệc Hồng Môn.

Hạ Trí Hoàn là người rất khôn khéo, cả đời chưa bao giờ làm mối nào lỗ, đứa cháu dâu này là mối lời nhất mà Hạ Trí Hoàn từng làm. Khó trách trong thời điểm thế này mà Hạ Trí Hoàn dám bỏ lại gia nghiệp để đi tĩnh dưỡng ở Thụy Sĩ.

Lại nói đến chuyện làm ăn, giá mảnh đất công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ có thể thương lượng, ông ta sẽ không bị lỗ.

Nhưng mà không thể cấm phim người lớn được, ông ta còn muốn dùng nó để kiếm tiền, mà phí bảo vệ là dùng để nuôi hàng vạn đàn em của bang hội.

Nếu không thu phí bảo vệ thì ai muốn đánh đánh giết giết cùng ông ta?

 


Bình Luận (0)
Comment