.
Chương 277:
Cúp điện thoại, Tô Lâm Lang cầm số điện thoại mà Hứa Uyển Tâm đưa, tám số, là một dãy số điện thoại di động.
Cuộc đời của Hạ Phác Húc đúng là thật thần kỳ, bởi vì gọi một cuộc điện thoại, anh ta đã giúp nông trường tiết kiệm được phí điện thoại, đây là một chuyện tốt, nhưng đảo mắt một cái anh ta lại trộn lẫn vào ổ cướp, nhưng lăn lộn vào thì cũng thôi, anh ta còn làm nội ứng mật báo tin tức cho gia đình.
Nhìn vào số điện thoại, Tô Lâm Lang cũng phải không ngừng lắc đầu.
Chẳng trách ông sáu Lục muốn vạch trần anh ta, lúc này người anh ta chọc phải là Trương Hoa Cường, nếu không bắt được, sớm muộn gì cũng phải vạch trần.
Theo lý mà nói hoặc là chờ đến tối gọi điện thoại xác định xem là có chuyện gì hoặc là chờ tin tức tới.
Nhưng Tô Lâm Lang không chờ đợi,
Trước tiên điện thoại di động ở Cảng Thành không thông qua vệ tinh mà chỉ thông qua các trạm truyền tin, điện thoại có thể chuyển dịch nhưng trạm truyền tin thì cố định.
Cho nên chỉ cần hỏi tòa tín hiệu vô tuyến thì có thể xác định xem số này hoạt động ở khu vực nào.
Muốn xác nhận chuyện này, phải hỏi một người đó là quản gia Lưu.
Trước mắt thì ông ấy và Lưu Ba vẫn đang ở Thụy Sĩ, nhưng ông ấy có người quen biết ở tòa tín hiệu vô tuyến, có thể xác định địa chỉ của điện thoại.
Dĩ nhiên sử dụng quan hệ riêng tư để điều tra cũng cần có thời gian.
Đúng lúc thấy Hạ Phác Chú tan học về nhà, tiến lên đón cậu ta, Tô Lâm Lang hỏi: "Phác Chú, hôm nay có thấy Cố Khải Toàn không?"
Đồng phục học sinh của Hạ Phác Chú là kiểu đồ vest kèm với sơ mi trắng, nhìn rất đẹp trai, nhưng cà vạt thì siêu vẹo, cặp sách đeo nghiêng ngả, cậu ta trợn mắt: "Tôi đi học, đương nhiên là gặp cậu ta rồi, mặc dù không phải học cùng lớp nhưng chúng tôi học chung một trường mà."
Tô Lâm Lang đưa điện thoại di động tới nói: "Hỏi cậu ta xem, có an toàn về đến nhà hay không."
Hạ Phác Chú nhận điện thoại di động cười nói: "Chị dâu à, tôi nói thế này chị đừng có giận nhé, nhưng sao tôi lại cảm thấy chị vô cùng hi vọng Cố Khải Hoàn bị bắt cóc thế, hơn nữa không phải là ảo giác của tôi, mà là trực giác đấy."
Sợ chị dâu giận lên sẽ xử mình, nói xong cậu ta bèn ngoan ngoãn đi gọi điện thoại.
Nhưng không nhịn được lại nói: "Chị vẫn luôn trông chờ Cố Khải Hoàn bị bắt cóc có đúng không?"
Rồi cười nói: "Nếu như cậu ta bị bắt cóc, chờ đến khi cứu cậu ta chị cũng mang theo tôi đi có được không?"
Nói đến chuyện này, từ chuyện ầm ĩ lúc làm từ thiện, quan hệ của nhà họ Hạ và nhà họ Cố vẫn luôn căng thẳng.
Người nhà họ Cố tham dự mấy loại tiệc tùng cũng cố gắng tránh người nhà họ Hạ, không có tiếp xúc trực tiếp với bọn họ.
Nhưng Tô Lâm Lang vẫn luôn chú ý đến Cố Khải Toàn, cũng khảo sát vệ sĩ của nhà họn họ, sau khi Hạ Phác Chú tan học còn thường xuyên bảo cậu ta gọi điện thoại cho Cố Khải Toàn, hỏi vị trí hiện tại của cậu ta, và xem cậu ta có an toàn hay không.
Chuyện này không dễ nói rõ ra, ngay cả Hạ Phác Chú cũng hiểu nhầm, cho là cô đang chờ Cố Khải Toàn bị bắt cóc, nếu như cô cứ luôn nói bên tai người nhà họ Cố, bọn họ chẳng phải cũng sẽ hiểu lầm, cho là cô đang mong chờ đứa cháu vàng bạc của mình xảy ra chuyện hay sao?
Ngay trước mặt nguyền rủ người ta như thế, thì không hay lắm.
Nhưng với Tô Lâm Lang mà nói, chỉ cần Cố Khải Toàn không rời khỏi Cảng Thành, bị bắt cóc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Bởi vì vệ sĩ của nhà họ Cố đã đổi hết rồi, nhưng tất cả đều là người mới, hơn nữa còn là người nước ngoài, có vài người da đen còn có vài người da trắng, bất đồng ngôn ngữ, về phương diện hợp tác sẽ xảy ra vấn đề còn lớn hơn lúc ban đầu.
Trương Hoa Cường là một tên hung hãn, kinh nghiệm đầy mình, vệ sĩ nhà họ Cố vô dụng như thế lẽ nào hắn lại không nhìn ra.
Hơn nữa bắt cóc không giống ăn trộm.
Đó là một khoản mấy trăm triệu, thậm chí là một đơn hàng lớn đến mấy tỉ, nếu như muốn móc sạch túi nhà người ta.
Muốn mấy lão tư bản thoải mái móc tiền ra, dễ lắm sao?
Đương nhiên không dễ rồi.
Cho nên khi xảy ra vụ bắt có, kèm theo đó còn có một trận uy hiếp và đe dọa mà trước đây chưa từng có.
Bọn bắt cóc sẽ khiến mấy tên nhà giàu cảm thấy cho dù có nhiều vệ sĩ hơn đi chăng nữa, hoặc là cảnh sát hay là lính đánh thuê quốc tế cũng vô dụng.
Bọn họ chỉ có một con đường để đi, đó là ngoan ngoãn móc tiền ra, quỳ xuống dâng lên.