Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276:

. Chương 276:
Tô Lâm Lang lập tức gọi điện thoại tới nông trường.

Nông trường chỉ có một cái điện thoại, ở trong phòng làm việc của quản lý Tần, vẫn luôn khóa lại, cũng chỉ có một mình ông ấy mới có quyền được nghe điện thoại, nếu như ông ấy không ở trong phòng làm việc, thì không có ai nghe điện thoại cả, nhưng hôm nay Tô Lâm Lang vừa gọi đã có người nghe máy.

Vừa nghe được giọng phía bên kia cô nói: "Là chị Hồng Tinh đúng không, em là Lâm Lang."

Nhân viên tài vụ của nông trường tên là Lý Hồng Tinh, lớn hơn Tô Lâm Lang mấy tuổi, lúc này đang nhận điện thoại: "Lâm Lang?"

"Là em, bác Tần đâu?" Tô Lâm Lang hỏi.

Lý Hồng Tinh cười nói: "Bác Tần của chúng ta lên tỉnh đi họp rồi, còn nữa, sau này chúng ta nên gọi điện thoại nhiều hơn đi, chị không dám gọi cho em, nhưng em có thể gọi cho chị mà, chị nói nè, sau này điện thoại gọi tới sẽ không thu phí nữa."

"Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?" Tô Lâm Lang hỏi.

Lý Hồng Tinh nói: "Có chuyện tốt. Hạ Phác Húc gọi điện thoại mà phí hết tận ba ngàn đồng, chuyện này ầm ĩ lắm luôn, lãnh đạo trong tỉnh biết chuyện, nói là nghĩ đến chuyện kêu gọi kinh doanh, nên bảo là phải bỏ đi việc thu phí điện thoại, bọn họ còn nói phí điện thoại đường dài của Đại Lục quá cao, sau này sẽ không thu tiền cuộc gọi tới với công xưởng xí nghiệp nữa."

Phí điện thoại quốc tế ở trong nước quá cao, không có lợi cho việc kêu gọi đầu tư từ bên ngoài, đây quả thật là không hợp lí.

Nó là chính sách của quốc gia, theo lý mà nói thì rất khó để sửa đổi, nhưng hiện giờ chính phủ ở Đại Lục cũng đang chủ động đổi mới, cải cách mở cửa, chuyện nhà giàu lạm quyền đang được chính phủ xử lý riêng biệt bởi những người có chuyên môn, hiệu suất vô cùng cao.

Xem ra trong họa cũng có phúc, mặc dù Hạ Phác Húc khiến nông trường nợ tiền, nhưng nó lại thúc đẩy một việc lớn hơn.

Sau này nếu cần gọi điện thoại, thì không cần phải trả phí điện thoại đắt đỏ nữa.

Mà bởi vì nhà họ Hạ đóng góp xây dựng đường xá, hiện giờ quản lý Tần hơi một tí là lên tỉnh đi họp, cũng vô cùng nở mày nở mặt.

Tô Lâm Lang lại hỏi: "Chị Hồng Tinh, Hạ Phác Húc đâu, ở nông trường hả?"

Lý Hồng Tinh nói: "Anh ta ấy à, thời gian trước vẫn ở xưởng nước tương khuấy nước tương, nhưng không phải anh ta đã giúp chúng ta tiết kiệm một khoản phí điện thoại sao, quản lý Tần vui mừng bèn ký một bức thư giới thiệu, bảo anh ta tới Thâm Thành đi du lịch cho khuây khỏa."

Tô Lâm Lang thầm nghĩ: Chả trách...

Mặc dù Hạ Phác Húc gây họa nhưng anh ta cũng rất biết cách lấy lòng người khác, hơn nữa anh ta cũng chẳng phải nông dân hay công nhân, lại giúp nông trường một việc lớn như thế, quản lý Tần là một người hào phóng, nên cũng thả anh ta đi.

Đương nhiên Hạ Phác Húc không muốn ở Đại Lục mãi, nhưng anh ta sợ ông sáu Lục, cũng không dám công khai trở về.

Tô Lâm Lang đoán có lẽ anh ta đã trở về Cảng Thành, chỉ là không biết vì sao lại lăn lộn trong ổ cướp thôi.

Lý Hồng Tinh lại nói: "Em đúng thật là Lâm Lang sao, ban đầu em không biết nói chuyện, chỉ là một cô nhóc ngốc nghếch thôi."

Tô Lâm Lang khi còn ở nông trường, mặc dù khỏe mạnh làm được việc, có thể quơ đao chặt mía, còn có thể dùng cung bắn thỏ, nhưng lại trầm mặc ít nói, lạnh lùng chậm tiêu. Mặc dù là chiến sĩ thi đua điển hình nhưng cũng là một cô nhóc ngốc nghếch lạnh lùng.

Hiện giờ cô đã thay đổi rồi, từ giọng nói có thể nghe ra được không còn là cô trước đây nữa.

Chuyện này nên giải thích thế nào đây, Tô Lâm Lang nói: "Có lẽ là vì Hạ Phác Đình đi, ngày nào anh ấy cũng liên tha liên thiên, nói chuyện đáng yêu lắm, ở bên anh ấy em cũng dần dần nói nhiều hơn."

"Dành thời gian về nông trường một chuyến đi, mọi người nhớ em lắm. Nếu biết giờ đây em đã để ý tới mọi người, đồng ý nói chuyện với họ, giống như đồng đội của cha chúng ta vậy, chắc chắn họ sẽ vui mừng lắm." Lý Hồng Tinh không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn cười nói.

Nông trường quốc doanh là do những binh lính đã giải ngũ xây dựng nên, cha Tô, cha của Lý Hồng Tinh, chú Tần đều là đồng đội cũ của nhau.

Tô Lâm Lang cũng quá sơ suất, cô tới Cảng Thành đã nửa năm, đúng là cũng nên trở về một chuyến rồi.

 


Bình Luận (0)
Comment