.
Chương 284:
Tô Lâm Lang khẳng định hai mươi triệu kia của ông cụ Cố là cưỡng ép quyên góp, thực ra lúc lấy tiền cô có dự cảm rất mãnh liệt rằng Cố Khải Toàn sẽ bị bắt cóc.
Đương nhiên, tiền cũng đã nhận rồi thì bắt buộc phải giúp người ta loại bỏ các mối nguy tiềm tàng chứ.
A Quý lái nhanh như chớp, chẳng bao lâu sau xe đã đến trường đua ngựa Trung Hoàn.
Trên đường đi Tô Lâm Lang đã kiểm tra lại, tổng cộng có hai bó hai mươi bốn mũi tên, cũng đủ cho cô sử dụng rồi.
Sau khi đến nơi, A Quý lái chậm lại và nói: "Mợ cả, vệ sĩ của chúng ta cũng ở trong trường đua ngựa, tôi thông báo với họ để họ ra đây chi viện cho chúng ta nhé."
Tô Lâm Lang nhìn ra bên ngoài, rướn người đeo túi đựng mũi tên lên lưng và nói: "Không cần, sẽ đánh rắn động cỏ đấy."
Thấy A Quý rất căng thẳng nên cô an ủi: "Biết đâu chẳng có gì xảy ra cả, chúng ta đi một vòng rồi về nhà."
Có thể hôm nay Trương Hoa Cường sẽ không hành động, vậy thì bọn họ phí công đến đây một chuyến rồi.
Đã nhận của người ta hai mươi triệu rồi, sau này chỉ cần Cố Khải Toàn bước ra khỏi cửa thì cô sẽ đi theo, sớm muộn gì cô cũng đợi được Trương Hoa Cường, đồng thời giết chết hắn trước một bước.
A Quý vội nói: "Mợ cả, tôi không sợ đâu."
Hạ Phác Chú rất ngoan ngoãn núp sau lưng ghế lái, nhưng lại nói: "Không, A Quý, tôi cảm thấy anh hơi nhát gan."
A Quý nói: "Cậu Phác Chú, không phải tôi nhát gan mà là cậu điếc không sợ súng."
Đao kiếm không có mắt, hơn nữa thêm một người cần bảo vệ thì sẽ phải chú ý nhiều hơn, tiếc là những đứa trẻ như thế này lại không hiểu, chỉ muốn hóng chuyện mà thôi.
Bọn họ lái chiếc xe Baylor, lúc này đang từ từ chạy dọc theo đường cái trong trường đua ngựa.
Tô Lâm Lang vừa thử kéo dây cung vừa nói: "A Quý, để ý biển số của xe đậu ven đường, chúng ta cần tìm một chiếc xe Yadea có hai số hai trên biển số, không cần gấp gáp, đi từ từ, từ từ tìm."
Trời đã tối, bây giờ vẫn chưa có các trận đua ngựa ban đêm, con đường này vắng ngắt, hầu như không có chiếc xe nào chạy ngang qua.
Nhưng những chiếc xe qua đêm đỗ đầy hai bên đường, tất cả đều là xe hơi nhỏ.
Bỗng nhiên Hạ Phác Chú nói: "Chị dâu, tôi nhìn thấy rồi, phía trước có một chiếc Yadea, biển số xe có hai số hai, chị mau nhìn xem."
Tô Lâm Lang cũng nhìn thấy rồi, quả nhiên có một chiếc Yadea màu đen, logo xe có bốn vòng tròn, biển số là AX322.
Cho nên tối nay đến đây là đúng rồi, cô sắp tóm được Trương Hoa Cường rồi sao?
Tô Lâm Lang nói: "A Quý cậu đừng dừng lại, giả vờ như đang tìm chỗ đỗ xe, chạy từ từ thôi." Cô lại hỏi: "Có mang ống nhòm theo không?"
A Quý vừa lái xe chậm rãi vừa giơ ống nhòm lên, quan sát kỹ lưỡng chiếc xe Yadea kia.
Trương Hoa Cường là một người nổi tiếng thường xuyên được lên báo, hơn nữa hắn còn từng bắt cóc Hạ Phác Đình, A Quý vừa nhìn thấy ngũ quan đặc biệt của hắn liền nhận ra ngay: "Chính là hắn."
Anh ta nói tiếp: "Trên xe có tổng cộng ba người, hắn là tài xế, đang ngồi trên ghế lái."
Tô Lâm Lang lấy ống nhòm nhìn, cô nhận ra Trương Hoa Cường, hai người từng đua xe với nhau trong đường hầm dưới nước.
Cô cũng nói: "Xem ra chúng ta đã đuổi kịp rồi, ba người cũng không nhiều lắm."
Hạ Phác Chú liền hỏi: "Chị dâu, bây giờ phải làm sao, có phải chị muốn một mũi tên bắn chết Trương Hoa Cường không?"
Cung nỏ là vũ khí lạnh, một mũi tên cũng không thể bắn chết cả ba người, hơn nữa Trương Hoa Cường còn mang theo AK bên mình, ngộ nhỡ hắn nổ súng thì sao, chiếc xe này không thể chống đạn, bọn họ phải làm sao đây?
A Quý phanh xe lại: "Mợ cả, tôi đi lấy AK!"
"Đứng lại!" Tô Lâm Lang khẽ gào lên: "Cậu dừng xe lại sẽ khiến bọn chúng chú ý, bây giờ giữ nguyên tốc độ xe, tôi muốn xuống xe, sau đó cậu đi ngang qua trước mặt Trương Hoa Cường, thu hút sự chú ý của hắn, hiểu chưa!"
A Quý vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiếc xe Baylor của anh ta vẫn đang chạy chầm chậm thì mợ cả đã mở cửa xe ra, lăn xuống rồi không thấy tăm hơi đâu.
Trương Hoa Cường năm nay ba mươi sáu tuổi, thân là thủ lĩnh của băng bắt cóc tống tiền, bất kể là vụ án bắt cóc nào hắn cũng đều đích thân dẫn người đến khảo sát địa hình.
Hắn sẽ làm quen với các trang thiết bị an ninh như súng ống đạn dược của người mà hắn muốn bắt cóc, thói quen nghề nghiệp của các vệ sĩ và cả nề nếp sinh hoạt của chủ nhà.