.
Chương 290:
Cô cầm theo nỏ, trên lưng đeo mũi tên, để mặt mộc, tóc búi cao, mặc quần túi hộp rộng, một cái áo thun cũng rộng thùng thình. Cô ôm vai Cố Khải Toàn, vỗ vỗ bả vai cậu ta rồi mỉm cười.
Sau đó thì cháu trai vàng của ông ta nhảy nhót đi theo sau người ta, trông có vẻ rất vui sướng.
Ông cụ Cố thở ra một hơi, phải vịn vào vệ sĩ mới không ngã khuỵu xuống đất.
Vừa nãy Trương Hoa Cường cầm súng AK, suýt nữa đã bắn ông ta thành tổ ong, sau đó thì hắn bị một mũi tên thép bắn xuyên qua cơ thể.
Lúc ấy ông ta bị vệ sĩ lôi đi, tận mắt nhìn thấy mũi tên kia bắn vào bả vai của Trương Hoa Cường.
Mà trên lưng Tô Lâm Lang là những mũi tên giống y đúc, đuôi tên hình tam giác lóe ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Ông ta xác định, người bắn tên từ khán đài VIP chính là cô.
“Chị dâu, người bắn tên hồi nãy là chị đúng không, sao chị không đứng ở chỗ sáng, em cũng không nhìn thấy chị ở đâu.” Cố Khải Toàn nói.
Tô Lâm Lang cười hỏi lại: “Đứng ở chỗ sáng làm gì, làm bia ngắm cho Trương Hoa Cường à?”
Cố Khải Toàn hơi xấu hổ, cậu ta sờ sờ cái mũi.
…
Nói thật, nếu hôm nay không có vệ sĩ của hai nhà, Tô Lâm Lang sẽ không cố tình ép Trương Hoa Cường vào trong.
Phát hiện hắn là việc ngẫu nhiên, nhưng khi ép hắn vào trong thì cô đã có một phương án hoàn mỹ để giải thích hắn.
Cô hỏi Hạ Phác Đình trước: “Có báo nguy không?”
Trương Hoa Cường ở đằng xa còn đang kêu gào, nhưng giọng nói có vẻ hữu khí vô lực: “Tô Lâm Lang, cô… ra đây!”
Hạ Phác Đình không báo nguy, nhà họ Cố cũng thế, nhưng nhân viên công tác ở trường đua ngựa nhất định sẽ báo nguy, đây không phải Cửu Long, đồn cảnh sát quận Tây là cơ quan có trách nhiệm nhất Cảng Phủ, nhất định sẽ bắt giữ Trương Hoa Cường.
Theo lý mà nói, lúc này cảnh sát phải tới rồi mới đúng.
Nghe Tô Lâm Lang nhắc nhở, ông cụ Cố mới nói : “Chúng ta có thể khởi tố hắn đúng không?”
Hạ Phác Đình hỏi lại: “Ông Cố định lấy lý do gì để khởi tố?”
Ông ta nói: “Hắn tới để bắt cóc Khải Toàn, còn suýt giết chết tôi, hắn bắt cóc tống tiền!”
“Nhân chứng trừ vệ sĩ nhà ông ra thì chỉ có nhà tôi, hơn nữa hai bên đều có vũ khí, ông cho rằng đàn em của hắn sẽ không gánh tội giúp hắn à, hay là hắn không có tiền để chuộc và trả cho luật sư?” Hạ Phác Đình hỏi lại.
Nơi xa, giọng Trương Hoa Cường càng trầm hơn, giống như đang kêu khóc: “Tô Lâm Lang, cô ra đây cho tôi!”
Cuối cùng ông cụ Cố cũng to gan hơn chút, ông ta chống gậy, tập ta tập tễnh đi về phía trước, liếc mắt nhìn qua đó.
Chỉ thấy ngọn đèn dầu, đám vệ sĩ cầm súng, cũng không thấy rõ Trương Hoa Cường, ông ta lại vội vàng trốn lại.
Khác với vụ mưu sát của Linda Tôn, mấy tình nhân của bà ta đều phản bội, làm chứng lẫn nhau, nhất quyết như thế, chứng thực tội danh của bà ta.
Cho dù bị bắt, chỉ cần Trương Hoa Cường cắn răng không nhận mình bắt cóc, lại tìm một tên đàn em gánh vác trách nhiệm cho thì dễ như trở bàn tay.
Nếu nhận định hắn bắt cóc chưa thành, một thời gian nữa được thả, Trương Hoa Cường sẽ điên cuồng trả thù, vậy thì làm sao bây giờ?
Nơi xa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, nguy cơ trước mắt đã được giải trừ, nhưng ông cụ Cố vẫn khá sầu lo.
Trương Hoa Cường vốn từng ngồi tù, hắn đã ngồi tù năm mười mấy tuổi vì tội giết người, sau đó kết bái một đám anh em sống chết có nhau ở trong tù. Sau khi ra tù thì hắn mới có cuộc sống huy hoàng như bây giờ, cũng đều nhờ đám anh em sống chết kia của hắn.
Nếu chưa trải qua chuyện hôm nay, nếu không phải nhìn thấy ba khẩu AK cùng càn quét, ông ta cũng không sợ hãi như vậy.
Sự sợ hãi vô cùng chân thật ấy chẳng thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Ông ta không biết phải hình dung thế nào, để mà nói ông ta muốn làm gì thì với lý do diệt trừ Trương Hoa Cường để ngừa hậu hoạn, ông ta sẽ không chút do dự đập tiền, một ngàn vạn không đủ thì hai ngàn, ba ngàn vạn cũng được.
Vào giờ phút này, ông cụ Cố chỉ muốn … , ông ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện nếu … thì sẽ bị uy hiếp ngược lại.
Cách đó không xa, bộ đàm của vệ sĩ nhà họ Cố vang lên, vệ sĩ nhà họ Hạ là Tống Quảng Vu cũng chạy tới.
Anh ta bị trúng đạn ở vai, nhưng đã xử lý khẩn cấp và băng bó đơn giản, chuyện hôm nay tương đối phiền toái, anh ta là người đầu tiên nổ súng, phải hợp tác với cảnh sát để xử lý.
Đương nhiên, vết thương của anh ta cũng là chứng cứ chứng minh đám côn đồ kia đả thương người khác.
Có anh ta ở đây, mọi người coi như là đánh lộn.
Lúc này cảnh sát đã đến hiện trường, vẫn là cảnh sát trưởng quận Tây Lữ Tra Đức đích thân dẫn đội.