.
Chương 291:
Tống Quảng Vu hỏi Hạ Phác Đình: “Cậu chủ, ngài có định ra mặt không?”
Hạ Phác Đình hỏi ông cụ Cố: “Ông thì sao, có muốn qua đó xem không?”
Hiện trường cách đó không xa, chỉ khoảng hơn mười mét mà thôi.
Trương Hoa Cường kêu lên: “Tôi không đi, tôi muốn gặp người phụ nữ kia, đồ đĩ, con khốn kia đi ra đây mau lên!”
Cùng với tiếng còi xe cảnh sát, giọng nói của hắn tê tâm liệt phế, tràn ngập hận thù và không cam lòng, còn có khinh thường.
Nếu là người có tố chất tâm lý kém thì sẽ cảm thấy sợ hãi, có tố chất tâm lý tốt thì cũng bị hắn chọc giận và đến gặp hắn.
Nhưng Tô Lâm Lang không thuộc hai kiểu người trên.
Cô có một phương án hoàn mỹ để xử lý hắn, từ lúc cô lấy nỏ ra thì cô đã nghĩ tới.
Mà bước thứ nhất của kế hoạch này là, tạm thời không gặp hắn.
Hắn bị cố định trên ghế, nhưng cũng không bị tổn thương nội tạng, cho nên trước mắt sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mà bác sĩ muốn gỡ hắn ra khỏi ghế thì cũng phải tốn chút sức lực, bởi vì hắn vẫn luôn kêu la.
Thấy thời gian cũng vừa đủ, Tô Lâm Lang nói với Tống Quảng Vu: “Anh đi chuyển lời cho hắn một câu.”
Ông cụ Cố và Cố Khải Toàn cũng xúm vào, muốn nghe xem cô định nói gì.
Đặc biệt là Cố Khải Toàn, thiếu niên choai choai, không biết sức phá hoại và thương tổn Trương Hoa Cường, cậu ta chỉ biết hắn rất hung dữ.
Thấy Tô Lâm Lang đánh gục hắn thì cậu ta cảm thấy cô còn hung dữ hơn, ngốc nghếch sùng bái cô, lại không biết chuyện này khó xử lý thế nào.
“Mau nói đi, chị dâu, chị muốn nói gì với hắn?” Cố Khải Toàn hỏi.
Tuy rằng Tô Lâm Lang không thích trẻ con, nhưng cô cũng sẽ không dạy hư mầm non của Tổ quốc.
Đi xa hai bước, cô mới nói nhỏ với Tống Quảng Vu: “Anh cố ý để lộ súng ra vị trí mà hắn có thể nhìn thấy, sau đó anh nói nhỏ vào tai hắn là, tôi nói, hắn chính là một con chó, loại rác rưởi như hắn không có tư cách gặp tôi!”
Đây là lần đầu tiên Tống Quảng Vu nghe mợ nói chuyện kiểu này, anh ta sửng sốt một lát, nói theo bản năng: “Làm vậy chẳng phải là chọc giận hắn hay sao.”
Tô Lâm Lang đã bắn Trương Hoa Cường thành cái sáng, bước tiếp theo của kế hoạch chính là chọc giận hắn.
Cô cười: “Anh đi đi.”
Cách cũng không xa, vì phối hợp điều tra nên cảnh sát bảo nhân viên công tác bật hết đèn lớn ở trường đua ngựa lên.
Tống Quảng Vu đi truyền lời.
Sau khi suy xét, ông cụ Cố cũng không định ra mặt, bèn giao chuyện này cho vệ sĩ.
Ông ta cũng rất mệt, quần vẫn ướt, bèn sai một vệ sĩ gọi tài xế đi lái xe sau đó lên tầng hai của khu VIP để chờ xe.
Cố Khải Toàn vẫn chưa muốn đi, thiếu niên lớn gan, còn muốn đi hiện trường xem xem.
Ông cụ Cố hiếm khi tức giận với cháu, nhưng lần này cũng sôi máu, ông ta mắng cháu trai: “Đi mau.” Sau đó lại nói với vệ sĩ: “Giữ chặt lấy nó.”
Thấy ông nội cáu, Cố Khải Toàn cũng ngoan, nhưng cậu ta vẫn quay đầu lại nói: “Chị dâu cũng đi lên đi, chúng ta cùng đi.”
Tô Lâm Lang và Hạ Phác Đình cũng y chang, nếu không muốn đối mặt với cảnh sát thì lên tầng hai khu VIP chờ xe là được.
Cô thuận tay đỡ, Hạ Phác Đình vừa chống nạng vừa đi từ từ từng bước một.
Anh cũng chỉ đi nhanh hơn ông cụ Cố một chút, chân cũng mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào.
Đúng ra thì vì lòng tự trọng của đàn ông, Tô Lâm Lang không nên hỏi, nhưng cô không nhịn được: “Vừa nãy anh sợ lắm phải không?”
Lại nói, lúc bắt đầu bắn nhau, nghe nói là Trương Hoa Cường thì những người khác đều chạy, chỉ có Hạ Phác Đình không nhúc nhích.
Chân anh cũng coi như linh hoạt, tuy rằng không thể gập đầu gối, nhưng đi lại cũng không có vấn đề gì.
Lúc ấy không chạy không phải vì anh to gan, mà là anh không đi nổi.
PTSD, chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Cho dù không nhìn thấy mặt Trương Hoa Cường, chỉ nghe giọng hắn thôi là anh lại nhớ tới lúc ở trong đường hầm, hai tay hắn cầm súng, còn có khói, trên mặt hắn là nụ cười vô sỉ mà đắc ý, chĩa súng về phía cha anh rồi bắn liên tục.
Ngay cả Quý Đình Hiên, dù không bị tra tấn sau khi bị bắt cóc, nhưng đến giờ anh ta vẫn phải gặp bác sĩ tâm lý.
Hạ Phác Đình cũng bị PTSD nặng.
Nhưng mà anh không cần bác sĩ, bởi vì vợ của anh, vị nữ đặc công PLA này có vẻ là liều thuốc trị PTSD tốt nhất.
Anh vẫn luôn chưa bao giờ hiểu rõ cô, nhưng khi hết mũi tên này đến mũi tên khác bắn về phía Trương Hoa Cường, những lỗ đạn bắn trên người cha, cũng như bắn vào lòng anh như thể đều khép lại.
Anh đứng sững ở đó, không thể cử động, trước mắt một bên là cơn ác mộng đã từng trải qua, một bên là một mũi tên thép lóe ánh sáng bạc, mỗi tiếng hét thảm của Trương Hoa Cường đều là thuốc chữa khỏi tâm hồn anh.