.
Chương 292:
Hôm nay đi cùng ông cụ Cố quá nhiều, hơn nữa còn có sự sợ hãi bản năng với Trương Hoa Cường, thật ra lúc này cậu cả Hạ rất sầu não, anh chỉ mang theo một cái nạng, nhưng với tình hình hiện tại thì anh không thể di chuyển chỉ với một cái nạng được. May mà có khuỷu tay của vợ để vịn, cuối cùng anh cũng có thể đi tập tễnh từng bước lên cầu thang, đi lên tầng hai.
Khi đèn được bật lên, trường đua ngựa trống trải mà yên tĩnh, thảm cỏ xanh bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng.
Nếu có một cuộc đua diễn ra thì đèn còn bật nhiều hơn, vị trí ngồi này cũng sẽ càng rõ ràng.
Hạ Phác Đình thở phào một hơi, nhìn về phía đối diện.
Đó là một khu VIP khác, vừa nãy Tô Lâm Lang bắn tên từ bên đó.
Anh cảm thấy hơi tiếc nuối, từ đầu đến cuối, anh không thấy được cô đã bắn tên thế nào.
Nhưng đương nhiên, nếu anh có thể nhìn thấy thì cô cũng bị Trương Hoa Cường phát hiện rồi.
Có vẻ cô luôn có thể tìm được góc độ và vị trí có lợi nhất cho mình khi chiến đấu, lúc trước anh cảm thấy cô chỉ là một đặc công nhỏ.
Nhưng đứng ở đây và nhìn sang phía đối diện, anh cảm thấy cô chắc hẳn là một tướng quân, thống soái mới đúng, bởi vì chỉ cần đối mặt với kẻ địch, những vị trí tác chiến mà cô chọn đều là nơi mà chỉ có tướng lãnh nhìn chung toàn cục mới có thể thấy được.
Ông cụ Cố vẫy tay ra hiệu cho Hạ Phác Đình đi qua.
Sau khi lên tầng, Cố Khải Toàn đột nhiên không hớn hở như trước nữa, lúc này cậu ta nhón chân nhìn xuống dưới, khuôn mặt tái nhợt.
Bên dưới khu VIP này đúng là hiện trường.
Không cần hỏi, thứ khiến thiếu niên choai choai như cậu ta sợ đến mặt trắng bệch chắc chắn là máu.
Đứng ở vị trí này nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy nhân viên cấp cứu đang xử lý vết thương cho Trương Hoa Cường.
Những mảnh vỡ của kính chắn gió phía trước, máu, cùng với cơ thể bị mũi tên bắn bị thương và sự co giật vì đau đớn của hắn đều lộ rõ, đẫm máu mà tàn nhẫn.
Sau khi lên tầng, ông cụ Cố mới nhận ra mình đứng cao hơn đỉnh đầu Trương Hoa Cường, ông ta vẫy tay ra hiệu cho Hạ Phác Đình qua đó, cũng không nói chuyện, hai người lẳng lặng nhìn.
Không thể trực tiếp rút mũi tên thép ra, bởi vì sẽ tạo thành tổn thương lần hai, phải phẫu thuật để lấy ra.
Thế nên bác sĩ cấp cứu cũng bó tay, đang bàn bạc với cảnh sát xem có nên gọi đội phòng cháy tới chi viện hay không.
Đấu súng, bắt cóc đều là chuyện hận thù, rất sung sướng.
Theo kinh nghiệm của Tô Lâm Lang, người tham gia bắt cóc không có cái gọi là cắn rứt lương tâm, hơn nữa khi hành hung con tin, giết người thì adrenaline sẽ tăng nhanh, chúng sẽ cảm thấy rất sung sướng.
Nhưng mà bị đóng đinh trên ghế là một quá trình rất dài lâu, thong thả, đau đớn như thể bị lăng trì, lan ra khắp người.
Đau đớn muốn chết là quá nông cạn, chẳng có từ ngữ nào hình dung được sự đau đớn này cả.
Đây là bước thứ ba của kế hoạch, Tô Lâm Lang muốn cho Trương Hoa Cường thử cảm giác đau đớn khi bị lăng trì.
Điều này hoàn toàn ngược lại với sự sung sướng khi hắn bắt cóc con tin, hơn nữa hắn rất nóng tính, tốc độ chảy của máu cao hơn so với người bình thường, sức chịu đau cũng kém, cũng thấy khổ hơn người thường gấp bội.
Không nói hắn nữa.
Lúc này ông cụ Cố đang nhìn xuống dưới, nên hình dung cảm giác này như thế nào nhỉ, ông ta biết rõ, chỉ cần Trương Hoa Cường không chết thì hắn vẫn là một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu họ, có thể chém xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng thấy một kẻ ác khốn khổ, đổ máu, kêu rên, ít nhất giờ phút này ông ta cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Cuối cùng Tống Quảng Vu cũng tới gần Trương Hoa Cường, thật ra anh ta rất lo lắng, bởi vì mợ cố ý để anh ta để súng trong tầm với của Trương Hoa Cường, rất là mạo hiểm.
Nhưng mà nghĩ lại, anh ta vẫn tiến sát lại, ra vẻ kiểm tra miệng vết thương, cố ý để lộ súng bên hông và nói: “Mợ tao nói mày chính là một con chó, là rác rưởi, chỉ cần mày còn tồn tại thì không có tư cách gặp mợ.”
Năm lần bảy lượt, đêm nay Trương Hoa Cường liên tục bị Tô Lâm Lang chọc giận.
Hắn tự nhận bản thân là kiêu hùng một phương, kết quả lại bị một người phụ nữ chửi là chó, thử hỏi ai mà chịu nổi?
Sau khi thật sự kích động thì hắn không rống to hét lớn, hắn thế mà lại im lặng.
Trên tầng, ở chỗ rào chắn có bốn cái đầu đang xem tình hình bên dưới.
Tô Lâm Lang xem nghiêm túc nhất, bởi vì từng bước từng bước một, cô đang ép giá trị tức giận của Trương Hoa Cường lên tới đỉnh điểm.
Nhưng mà đột nhiên có người vỗ vỗ cô từ đằng sau.
Bốn người đều ở đây, vệ sĩ sẽ không vỗ cô, đây là ai?
Tô Lâm Lang xoay người, duỗi chân ra khóa chặt người nọ, tay cô cũng khóa ở yết hầu.
“Là em đây mà, chị dâu, là em!” Thế mà lại là Hạ Phác Chú, cậu ta giơ cao tay lên: “Là em mà.”
Tô Lâm Lang nhanh chóng tránh ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Hoa Cường, cô nói: “Xem đi.”